Bà Hoắc nói: “Làm sao lại không thể nói nó rồi hả? Tôi biết, lúc trước có thể Ngọc Thành rất xuất sắc, ông tán thưởng cậu ta, ngay đến con trai cũng không coi trọng, tôi có thể lý giải. Sau đó cậu ta xảy ra chuyện,trong lòng ông thương xót cậu ta, tôi cũng có thể lý giải, nhưng hiện tại cậu ta cũng tốt rồi, cũng không phải là lính ở trong quân doanh của ông nữa, làm sao ông còn tốt với cậu ta như vậy? Tôi chưa thấy ông tốt với con trai chúng ta như vậy bao giờ.”
Không nói Hoắc Chấn Đông có ý kiến với bố mình, liền ngay cả Bà Hoắc cũng cảm thấy bất bình thay con trai, cảm thấy chồng mình đối với con trai quá không công bằng rồi.
Thủ trưởng không đáp lại chỉ hỏi: “Ngọc Thành đâu? Bọn họ mang theo con tới chứ?”
“Tôi nói với ông ông có nghe không thế?” Bà Hoắc hỏi.
“Tôi chỉ muốn đối tốt với cậu ta, không được à?” Thủ trưởng Hoắc thỉnh thoảng cũng sẽ có những lúc tâm trạng thất thường, ông nhìn vợ một cái, lười giải thích.
Hai vợ chồng vừa nói chuyện, Hoa Ngọc Thành liền từ trên lầu đi xuống, Cao Thanh Thu đi theo sau lưng anh.
Hoa Ngọc Thành nói: ” Cháu chào chú!”
Lão thủ trưởng nhìn về phía đôi vợ chồng son, “Ngồi đi!”
Hoa Ngọc Thành ngồi xuống, nhìn Cao Thanh Thu một cái, Cao Thanh Thu nhìn Bà Hoắc, sắc mặt Bà Hoắc có chút lãnh đạm.
Lão thủ trưởng nói: “Xin lỗi, hôm nay ta có chút việc bận, để hai đứa phải đợi lâu rồi.”
Hoa Ngọc Thành nói: “Không sao đâu ạ, bọn cháu có thể chờ được.”
Bà Hoắc ngồi ở một bên, bởi vì bị Cao Thanh Thu chọc giận, cho nên bà ta thờ ơ, không có nhiệt tình giống bình thường nói chuyện với bọn họ.
Hoa Ngọc Thành nhìn bà ta, chủ động nhắc tới đề tài này, “Nghe nói vừa rồi cô tìm Thanh Thu nhà cháu, Thanh Thu có nói vài lời mạo phạm cô?”
Người thông minh vào lúc này đều sẽ ra vẻ cái gì cũng không biết, tất cả mọi người bình an vô sự mà giả bộ tiếp.
Chỉ là… Đối với chuyện của Cao Thanh Thu, Hoa Ngọc Thành chưa bao giờ sợ đắc tội với người khác.
Bà Hoắc nghe Hoa Ngọc Thành mở miệng nhắc tới vấn đề này, nhìn Cao Thanh Thu một cái, liền biết Hoa Ngọc Thành so với Cao Thanh Thu hiểu chuyện nhiều lắm rồi.
Bà ta khoan hồng độ lượng mà nói: “Được rồi, vợ cháu còn trẻ người non dạ, cô không so đo với hai đứa.”
Hoa Ngọc Thành nở nụ cười, “Thật sao? Chỉ có điều cháu đang tò mò, vì sao cô lại cảm thấy, Hoắc Chấn Đông thích Thanh Thu?”
Bà Hoắc không dám nhắc tới vấn đề này ở ngay trước mặt lão thủ trưởng, chính là sợ lão thủ trưởng truy cứu tới, sẽ đổ lên trên đầu Hoắc Chấn Đông.
Lão thủ trưởng đối với còn trai luôn luôn rất nghiêm khắc, nếu biết anh ta thích Cao Thanh Thu, phỏng chừng sẽ giáo huấn cho anh ta một trận.
Nhưng làm sao Bà Hoắc cũng không nghĩ tới, Hoa Ngọc Thành lại chủ động nhắc tới đề tài này.
Đây không phải là hại Hoắc Chấn Đông sao?
Bà Hoắc cứng đờ, não xoay chuyển thật nhanh, “Là Dương Nhạc Linh nói, cô cũng chỉ đi hỏi thử, cũng không ý tứ gì khác, Tiểu Chấn Đông nhà cô làm sao có thể thích Thanh Thu được? Chuyện này căn bản không thể nào.”
Vì muốn bảo vệ con trai, ở trước mặt lão thủ trưởng, Bà Hoắc cũng không đoái hoài tới truy cứu thái độ Cao Thanh Thu, một lòng chỉ nghĩ thay Hoắc Chấn Đông chối bỏ trách nhiệm.
Cao Thanh Thu kinh ngạc nhìn lấy bà ta, không thể không nhìn Bà Hoắc với cặp mắt khác xưa.
Lão thủ trưởng ở bên cạnh nghe, “Cùng Dương Nhạc Linh có quan hệ gì?”
Bà Hoắc thở dài một cái, nghiêm túc nói: ” Ông cũng biết, gần đây còn trai chúng ta cùng Thập Thất có chút tiến triển, nhưng Dương Nhạc Linh suốt ngày nhòm ngó đến còn trai, hôm nay tôi tìm cô ta để kêu cô ta tránh xa Hoắc Chấn Đông một chút, kết quả cô ta cũng thật buồn cười, nói với tôi tiểu Chấn Đông không thích cô ta, người còn trai chúng ta thích là Cao Thanh Thu. Ông nói xem, loại chuyện hoang đường này, làm sao cô ta có thể nói ra được?”
Hoa Ngọc Thành nhíu mày một cái, chuyện này, quả nhiên có quan hệ với Dương Nhạc Linh!
Lão thủ trưởng nhìn về phía người giúp việc, hỏi: ” Cô ta vẫn còn ở đây chứ?”
“Vẫn còn ở nhà Bùi phu nhân ạ ”
“Đi gọi cô ta đến đây cho tôi!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK