“Hôm nay là cuối tuần.” Cao Thanh Thu bị bệnh, anh chỉ muốn ở nhà với cô.
Lý Sơn nói: “Là Chấn Đông.”
Cao Thanh Thu đứng ở một bên, nhìn thấy vẻ mặt của Hoa Ngọc Thành rõ ràng ngưng trọng lại một chút, nét mặt của anh có chút đè nén,hỏi “Sao cậu ta lại tới đây?”
Biểu tình này của Hoa Ngọc Thành làm cho Cao Thanh Thu cảm thấy có chút giống như đã từng quen biết, nhưng trong chốc lát lại không nói ra được.
“Tối hôm qua anh ta mới về, đang ở nhà của bác sĩ Kỷ, vừa rồi anh ta gọi điện thoại tới hẹn anh, hỏi hôm nay anh có thời gian không, nếu anh không tiện, vậy anh ta đến đây cũng được?”
“Không cần.” Hoa Ngọc Thành nói: “Đến chỗ hẹn đi.”
Lý Sơn nói: “vâng.”
Sau khi Lý Sơn đi ra, Cao Thanh Thu mới đánh bạo hỏi: “Hai người vừa nói tới ai vậy?”
Bình thường cô không hỏi đến chuyện của Hoa Ngọc Thành, một khi mở miệng hỏi rồi, thì là chuyện cô vô cùng tò mò.
Hoa Ngọc Thành cũng không có nói nhiều, chỉ là nói: “Một người bạn của anh.”
“Em giúp anh tìm quần áo.”
Hoa Ngọc Thành nhìn cô một cái, bây giờ chân anh đi lại không tiện, rất nhiều chuyện đều cần Cao Thanh Thu làm giúp. Anh gật đầu, “Được.”
Cao Thanh Thu đi ra tủ, lấy quần áo tới, nói với Hoa Ngọc Thành: “Bộ này có được không?”
Dạo này cô hay giúp anh tìm quần áo, cho nên cũng cải thiện được mắt thẩm mỹ.
Hoa Ngọc Thành nói: “Ừm, mặc bộ này đi.”
Cao Thanh Thu ngủ một đêm, vào lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, ở bên cạnh giúp Hoa Ngọc Thành mặc quần áo.
Anh rất quan tâm đến vẻ ngoài của mình, coi như ngồi trên xe lăn, lúc ra ngoài, cũng phải mặc quần áo cho chỉnh tề.
Cao Thanh Thu giúp anh thắt cà vạt, nói: “ông xã của em thật đẹp trai.”
Hoa Ngọc Thành nhìn cô,chẳng nóng chẳng lạnh đáp “Một kẻ ngồi trên xe lăn như anh thì đẹp trai đến đâu được chứ?”
Tay Cao Thanh Thu hơi dừng lại một chút, bình thường anh sẽ không nói mấy câu như thế này, hôm nay… Anh lại tiêu cực như vậy, làm cho cô có chút ngoài ý muốn.
Cô an ủi: “Sau này sẽ tốt hơn mà.”
Hoa Ngọc Thành nói: “Ở trong nhà nghỉ ngơi cho khỏe.”
Anh cũng không định mang Cao Thanh Thu đi gặp người bạn kia của anh.
Cao Thanh Thu không khỏe, cũng không cần đi theo làm gì.
–
Sau khi Hoa Ngọc Thành đi, Cao Thanh Thu đi xuống nhà, cùng Hoa Châu Du và ông bà Hoa ăn sáng.
Hai ngày nay tâm tình của bà Hoa khá tốt, nói chuyện với Ông Hoa cực kì dịu dàng.
Hoa Châu Du vừa ăn sáng vừa nhìn điện thoại, hai ngày nay Đinh Cẩn bận bịu chuyện giải đấu game của khu vực Miền Bắc, cho nên chưa có trở về.
Cao Thanh Thu nhìn thấy Hoa Châu Du như vậy, hỏi: “Chị ơi, Chấn Đông là ai vậy?”
Lúc hỏi, Cao Thanh Thu có chút không yên lòng. Luôn cảm giác mình hình như quản quá nhiều rồi.
Biểu tình của Hoa Châu Du lại rất bình tĩnh, đáp: “Chấn Đông á!Là Bạn thân từ thời cấp ba của Ngọc Thành. Hai người lúc trước ở trong bộ đội cùng nhau. Ba cậu ta là thủ trưởng Chấn,lúc trước hai đứa kết hôn ông ấy cũng tới. Chấn Đông lần đó không tới, nghe nói là đang thi hành nhiệm vụ… Người nhà bọn họ rất tốt với Ngọc Thành, sau khi Ngọc Thành bị thương, cũng vô cùng quan tâm, nhưng mà trong lòng Ngọc Thành có khúc mắc, lúc nào cũng canh cánh trong lòng chuyện mình bị thương, cho nên, hiện tại cũng không qua lại cùng người nhà họ Ngôn.”
“Thì ra là như vậy.” Khó trách Cao Thanh Thu lại cảm thấy khi anh nghe tên Chấn Đông xong, lại phản ứng có chút là lạ, không phải là lần trước lúc hôn lễ, nghe thấy Lão thủ trưởng cũng có phản ứng như vậy sao?
Cao Thanh Thu luôn cảm thấy, quá khứ của Hoa Ngọc Thành, giống như là một cái hộp đã bị khóa lại, làm cho người ta không dám tùy tiện mở ra.
Cô rất muốn biết, mở chiếc hộp đó ra sẽ có gì bên trong, lại sợ hiểu rõ rồi lại chạm vào vết thương lòng của anh.