Xe chạy tới biệt thự.
Trước khi xuống xe, Cao Thanh Thu sửa sang lại đầu tóc bị làm rối của mình rồi mới cùng Lý Sơn đi vào.
Trong biệt thự chỉ có một mình Hoa Ngọc Thành.
Cao Thanh Thu nhìn bóng dáng cô đơn của Hoa Ngọc Thành ngồi trước cửa sổ, trái tim cũng bị siết chặt. Cô nghĩ tới mình mới vừa trốn ra khỏi nhà, từ nay về sau cô cũng đơn côi một mình, tâm trạng lại trở nên hết sức buồn bã.
May mà cô vẫn còn có chú.
Cô nở nụ cười gượng gạo, bước tới trước nói: “Chú, tôi đã về rồi.”
Hoa Ngọc Thành quay đầu lại cười với cô.
Nụ cười ngưng bặt khi thấy vết thương trên mặt Cao Thanh Thu.
“Mặt em sao vậy?”
Cao Thanh Thu vội cúi đầu che mặt lại: “Không có gì đáng lo hết…”
“Bị đánh à?”
“Vâng.” Cô rầu rĩ nói: “Mẹ tôi đánh.”
Bàn tay nắm xe lăn của Hoa Ngọc Thành hơi siết chặt lại.
Cao Thanh Thu lại nói: “Nhưng không sao đâu, bị mẹ đánh là chuyện thường. Ngày xưa tôi nghịch ngợm cũng thường xuyên bị đánh…”
Cô cố gắng khiến cho mình thoạt nhìn thật sự không để ý chút nào, nhưng những giọt lệ quanh khóe lại bán đứng cô.
Cổ họng Hoa Ngọc Thành khô khốc: “Lại đây.”
Cao Thanh Thu ngoan ngoãn đi tới phía trước, ngồi bên cạnh xe lăn của anh. Ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, con ngươi đong đầy nước mắt nhìn anh.
Hoa Ngọc Thành cúi đầu lau nước mắt cho cô: “Lần này thì thôi. Nếu lần sau có ai dám đụng vào em, bất kể là ba hay mẹ em thì tôi đều sẽ không tha cho họ đâu.”
“Chú…” Trái tim vốn đã lạnh lẽo của Cao Thanh Thu lại ấm lên.
Lý Sơn vẫn đứng bên cạnh vây xem lặng lẽ rời khỏi phòng khách.
Anh sợ rằng nếu đứng ở đó tiếp thì sẽ bị anh Hoa mắng là không biết điều.
Đây là lần đầu tiên anh ta thấy ngài Hoa đối xử dịu dàng với một cô gái như thế. Da gà trên người sắp nổi lên hết cả rồi.
Thì ra bình thường trông anh Hoa lạnh lùng thế thôi, chứ bên trong lại cuồng nhiệt như vậy.
…
“Ngài mai về Kinh Châu với tôi.”
Kinh Châu? Đó không phải là quê hương của Hoa Ngọc Thành sao?
Cao Thanh Thu thoáng kinh ngạc. Hoa Ngọc Thành phát hiện vẻ mặt của cô, nhíu mày nói: “Sao vậy? Không thích về cùng tôi à?”
“Sao có thể chứ. Tôi chỉ… Sợ bị người ta ghét…”
Nhà họ Hoa là danh gia vọng tộc nổi tiếng cả nước. Cô về cùng với anh, có khi nào sẽ bị hoạnh họe không nhỉ?
Thiếu nữ lứa tuổi này ít nhiều gì cũng từng xem phim truyền hình về chốn ‘nhà cao cửa rộng’ rồi. Hình tượng mẹ chồng ác độc họ hàng đáng ghét trong phim có thể nói là đi sâu vào lòng người. Cao Thanh Thu rất sợ khi đến nhà họ Hoa sẽ bị mẹ chồng ác độc gây khó dễ suốt ngày…
Nếu đúng, chắc chắn sống không bằng chết mất!
Hoa Ngọc Thành đoán được tâm tư của cô nhóc này, buồn cười nói: “Em không cần phải căng thẳng thế đâu. Người nhà tôi đều hiền hòa lắm.”
Mặt Cao Thanh Thu đỏ lên, nói lí nhí: “Vâng, thế tôi về với chú vậy.”
Dù sao đều đã gả cho chú luôn rồi, lấy chồng phải theo chồng thôi, về Kinh Châu thì về!
Bởi vì còn chưa hết sốt nên trên đường về Kinh Châu, Cao Thanh Thu luôn mê man chìm vào giấc ngủ.
Mà ngoài việc chăm sóc cho cô, Hoa Ngọc Thành càng bận rộn hơn với những cuộc gọi liên hồi từ nhà họ Hoa.
Vừa nghe thấy Hoa Ngọc Thành sắp về Kinh Châu, người nhà họ Hoa đều vô cùng vui sướng.
Nhất là sau khi Hoa Ngọc Thành xảy ra chuyện đó, tâm tư của người trong nhà đều đặt hết trên người anh.
“Ngọc Thành, đã đến đâu rồi?”
“Đây đã là cú điện thoại thứ năm rồi.” Hoa Ngọc Thành nhíu mày lại.
“Chị chỉ quan tâm tới chú thôi mà!” Đầu dây bên kia, Hoa Châu Du niềm nở nói: “Nghe bảo chú còn dẫn theo một cô vợ về nữa hả? Mau về để cả nhà liếc cái xem nào.”
“Mấy người đừng làm cô ấy sợ mới đúng.” Hoa Ngọc Thành nói, vươn tay vén sợi tóc vướng trên môi Cao Thanh Thu ra, ý cười dịu dàng nơi đáy mắt.
“Cưng thế cơ à? Thế thì nhất định phải gặp mới được.”
Hoa Châu Du còn tính nói thêm tí nữa, nhưng sợ làm Hoa Ngọc Thành thấy phiền nên cúp điện thoại ngay.
Cuối cùng cũng yên tĩnh, Hoa Ngọc Thành vươn tay vỗ lên lưng Cao Thanh Thu một cách nhẹ nhàng.
Cao Thanh Thu gối đầu lên đùi anh, ngủ thật sự say sưa.