Nhìn lại Hoa Ngọc Thành, ngay đến logo trên quần áo còn không có một cái, cũng không biết từ đâu mua được hàng nhái, thấy vậy càng khinh thường Hoa Ngọc Thành hơn.
Trần Viễn thu tay lại, không thèm để ý đến Hoa Ngọc Thành nữa mà chỉ nhìn Cao Thanh Thu, quái gở nói: “Một cô gái nhỏ như em, cái gì cũng không hiểu, chớ bị người có lòng dạ đen tối lừa đi mất.”
“Lòng dạ đen tối?” Cao Thanh Thu nhìn qua Trần Viễn, trong mắt cô Trần Viễn mới là người có “lòng dạ đen tối” ấy chứ. Cô nhịn không được cười rộ lên: “Anh đang nói chính mình à?”
“Cô…” Trần Viễn tức giận, nhà mẹ anh ở hải Thành, nhà Cao Thanh Thu cũng ở Hải Thành, dù hai người xem mắt không thành cũng có thể nói là đồng hương!
Hắn khuyên cô một câu, cô lại không thèm nể mặt mũi.
Trần Viễn tức giận nói: “Đàn bà không được học hành đàng hoàng thật đáng sợ, thay vì dùng thời gian lêu lổng đàn đúm với đàn ông, tôi khuyên cô nên về nhà đọc thêm sách đi!”
“A.” Cao Thanh Thu sâu xa đáp một tiếng, nhớ đến vị đại ca này hình như là tốt nghiệp 985 đại học hàng đầu quốc gia, không thể trêu chọc được.
Cô cũng không tranh cãi với Trần Viễn, không phải ở đời có một câu như này sao: không nên bàn luận dài hay ngắn với đồ ngốc.
Hắn ta ngu xuẩn như thế, cô còn so đo với hắn thì hóa ra cô cũng ngu ngốc giống hắn hay sao?
Cao Thanh Thu nói với Hoa Ngọc Thành: “Chú à, chúng ta đi ăn cơm thôi!”
Không muốn lãng phí thời gian với Trần Viễn nữa.
Hoa Ngọc Thành lại không nhúc nhích gì, chỉ nhìn Trần Viễn một cách rét lặng: “Anh có quen biết với Thanh Thu nhà tôi?”
Anh đặc biệt nhấn mạnh chữ “nhà tôi”, Cao Thanh Thu vốn là người của anh.
Trần Viễn còn đang tức giận, lại sợ nhà họ Cao dựa dẫm chút quan hệ này: “Không phải quen biết gì, trước đây chỉ ăn qua một bữa cơm mà thôi…”
“Nếu đã như vậy, anh dựa vào gì mà nói ra nói vào trước mặt cô ấy.” Ánh mắt Hoa Ngọc Thành vô cùng không thân thiện, vừa nãy anh chỉ lãnh đạm ngồi tại chỗ kia, giờ lại trở nên tràn đầy khí chất trang nghiêm.
Trần Viễn vốn chỉ là khó chịu khi thấy Hoa Ngọc Thành, mới mở miệng chế nhạo Cao Thanh Thu, tiện thể quanh co trào phúng Hoa Ngọc Thành.
Giờ đây nghe Hoa Ngọc Thành nói hắn liền muốn phản bác lại, ngẩng đầu nhìn đến tầm mắt của Hoa Ngọc Thành lại không nhịn được đứng im một chỗ.
Rõ rành rành người này đang ngồi trên xe lăn, nhưng không biết vì đâu, Trần Viễn lại sinh ra một cảm giác ảo giác rằng đối phương trên cơ mình.
Loại cảm giác này chỉ từng có khi hắn ở đơn vị tiếp đón một vị lãnh đạo có chức vị rất cao đến, có điều Hoa Ngọc Thành này nhìn rất trẻ trung, có lẽ không phải?
Mặc dù vậy Trần Viễn không thể nói được câu kháng nghị nào, cứ vậy để Hoa Ngọc Thành dạy dỗ cho một trận.
Bạn gái hắn thấy vậy vội kéo Trần Viễn đi: “Chúng tôi về trước!”
Cô ta luôn có cảm giác, người đàn ông Hoa Ngọc Thành này không dễ chọc vào…
Khi bước ra khỏi nhà hàng Trần Viễn mới phục hồi lại tinh thần.
Hắn vậy mà lại vì một câu nói của kẻ khác hù dọa thành bộ dáng này?
Bạn gái đi bên cạnh hắn cảm thán: “Anh chàng kia thật đẹp trai!”
Tuy Hoa Ngọc Thành phải ngồi trên xe lăn, nhưng đường nét khuôn mặt lại tuấn tú, nếu có thể đứng lên được thì không biết còn đẹp trai đến độ nào.
Không chỉ vậy, ngay cả Lý Sơn đi theo giúp đỡ Hoa Ngọc Thành còn đẹp trai hơn nhiều so với Trần Viễn.
Từng câu từng chữ bạn gái nói với hắn giống như thêm dầu vào lửa.
Có điều mới quen nhau được vài ngày nên anh ta cũng không dám nói nhiều.
…
Sau khi Trần Viễn rời khỏi, Cố Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành đang tức giận, cô nịnh nọt: “Chú à, chúng ta đi ăn cơm thôi?”
Hoa Ngọc Thành nhìn bàn tay Cố Thanh Thu đang có ý đồ muốn đẩy anh đi, anh cũng không để ý đến cô, ra hiệu Lý Sơn đẩy anh vào.