Người nhà cảm thấy nghề nghiệp này không an toàn, đều phản đối cô theo nghề, cho nên, gặp phải nguy hiểm, cô cũng không dám nói với người nhà.
Nếu để cho bọn họ biết hôm nay cô bị bắt vào đồn công an, phỏng chừng sau đó công việc này hoàn toàn nói bái bai.
Hoắc Chấn Đông nghe xong giải thích của Mộ Thập Thất, quả thật không biết nói gì.
Mộ Thập Thất bất kể anh ta nghĩ về mình như thế nào, cô xoa xoa bụng, “Tôi đói quá, có gì ăn không? Nghe nói anh rất quen thuộc bên này?”
“Cái bộ dáng này của em thì đi ăn ở đâu được?” Hoắc Chấn Đông trên dưới nhìn lướt qua cô, cô đội tóc giả, không biết bao lâu chưa vệ sinh cho nó, quần áo trên người cũng bẩn thỉu, khỏi cần phải nói, liền ngay cả mặt… Cũng dính chút bẩn.
Nếu như không phải quen biết từ trước, còn tưởng rằng cô là ăn xin từ đâu chạy tới.
Mộ Thập Thất hướng về phía cửa sổ xe, “Thế nào? Tôi như vậy làm sao lại không thể đi ăn cơm?”
“…” Hoắc Chấn Đông
vẫn cho là, Mộ gia đại tiểu thư, phải rất quan tâm hình tượng, bây giờ nhìn lại, là mình suy nghĩ nhiều.
Cô ấy quả thật không thèm để ý chút nào bộ dạng của mình.
Bộ dạng này, thậm chí để cho người ta cảm thấy có chút lôi thôi.
Hoắc Chấn Đông mở cửa xe, để cho cô lên xe, Mộ Thập Thất ngồi vào trên xe, xoa xoa bụng, Hoắc Chấn Đông lái xe.
Đến đèn đỏ giao lộ, nhìn cô một cái, phát hiện cô đã tựa vào trên cửa sổ xe ngủ thiếp đi.
Đùa, lần này phỏng vấn, cô ngồi hai ngày, đã hai ngày chưa có chợp mắt, cũng không ăn cơm hẳn hoi, chỉ ăn bánh quy cùng nước suối.
Nếu như nói ở trong nhà, Mộ Thập Thất chính là thiên kim đại tiểu thư thì làm việc quả thật giống hệt ăn mày.
Không có cách nào, công việc của cô chính là như vậy.
Hoắc Chấn Đông nhìn cô một cái, cũng không nói chuyện, tiếp tục lái xe.
Đến khi gần đến, Hoắc Chấn Đông ngừng lại, đánh thức cô, “Đến rồi.”
Anh ta đẩy cô một cái, Mộ Thập Thất mới tỉnh lại, đi theo Hoắc Chấn Đông nhảy xuống xe, nhìn căn biệt thự trước mắt, “Bên này anh còn có nhà cơ à? Đại gia nha.”
“… Nhà bạn anh.” Hoắc Chấn Đông dẫn cô vào cửa.
Hoa Châu Du đã về nhà, Cao Thanh Thu mới vừa dỗ Bóng Đèn Nhỏ ngủ, từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy sau lưng Hoắc Chấn Đông còn có một cô gái đi theo, đội mũ, quần áo trên người có chút nhếch nhác, nhưng mà, trên người cô ấy có một loại khí chất công chúa không thể lẫn vào đâu được.
Cao Thanh Thu nhìn cô gái này, hướng về phía Hoắc Chấn Đông hỏi: “Vị này là bạn anh à?”
Hoắc Chấn Đông nhìn lướt qua Mộ Thập Thất, nói với Cao Thanh Thu: “Ừm, có thể tìm quần áo cho cô ấy thay được không, rồi dẫn cô ấy đi tắm rửa luôn hộ anh nữa?”
Anh ta vốn muốn đến chỗ Kỷ Minh Viễn tá túc, nhưng Kỷ Minh Viễn là một người đàn ông, trong nhà lại không có đồ phụ nữ, muốn tìm bộ quần áo của nữ cũng không tìm được, cho nên liền trực tiếp đem Mộ Thập Thất mang tới nhà Cao Thanh Thu.
Cao Thanh Thu gật đầu, “Được.”
“Có thể cho tôi ăn trước được không? Tôi đói lắm rồi.” Mộ Thập Thất kháng nghị với Hoắc Chấn Đông.
Hoắc Chấn Đông nhìn cô, vốn muốn để cho cô tắm rửa sạch sẽ rồi ăn cơm, “Cái bộ dáng này mà em cũng có thể ăn được à?”
“Có thể chứ sao không!” Mộ Thập Thất trợn mắt.
Xùy, đồ đàn ông thối!
Nông cạn!
Cao Thanh Thu cười nói: “Vậy trước tiên cứ ăn tạm gì đi.”
Nói xong, phân phó cho đi Ngô đi chuẩn bị.
Mộ Thập Thất phảng phất như quỷ chết đói đầu thai nói: “Cứ nấu mì đi, cái đó nhanh nhất.”
Dì Ngô nói: “Được.”
Mộ Thập Thất ở trong phòng ăn nhà Cao Thanh Thu ngồi xuống, Cao Thanh Thu ngồi ở một bên, đánh giá lấy cô gái trước mắt này.
Mặc dù mặc như vậy ngồi ở chỗ đó nhưng lại không cảm thấy bộ dáng này của mình có gì không ổn, suất tính mười phần.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK