Khi đó Chấn Đông cảm thấy lúc cô ta cười hút hồn làm sao.
Nhưng mà bây giờ…
Dương Nhạc Linh đã không phải là người mà anh ta thầm mến nữa rồi.
Dương Nhạc Linh nói: “Em không tự trọng chỗ nào chứ?”
“…” Chấn Đông không nói gì, trực tiếp rời đi.
Dương Nhạc Linh nhìn bóng lưng của anh ta, có chút bất đắc dĩ.
Vốn lấy này tới, cô ta còn ôm hy vọng, kết quả, cô ta đã chủ động tấn công như vậy, lại chỉ nhận lại kháng cự bài xích từ Chấn Đông.
Sau mấy ngày, ngày cả hôm sinh nhật mẹ nuôi sinh, Chấn Đông cũng chưa từng xuất hiện.
Anh ta tỏ thái độ rất rõ ràng với Dương Nhạc Linh.
Lúc trước khi còn thích thầm Dương Nhạc Linh, Chấn Đông chưa từng nghĩ muốn ở bên cô ta, bây giờ càng chưa hề nghĩ tới.
–
Buổi tối, Cao Thanh Thu cùng Hoa Ngọc Thành ở bên ngoài ăn cơm, cô nhìn Hoa Ngọc Thành, nói: “Hôm nay em đi tiệm sách, thấy sách của em bày ở kệ sách bán chạy nhất đấy.”
Có thể nhìn thấy sách của mình xuất hiện ở trong tiệm sách, cô có cảm giác rất thành công.
Hoa Ngọc Thành gắp thức ăn cho cô, nói: “em cố gắng như vậy, nhất định sẽ ngày càng nổi tiếng thôi.”
Hoa Ngọc Thành gắp tiếp cho Cao Thanh Thu rau cải, Cao Thanh Thu kháng nghị: “em muốn ăn thịt.”
“Ăn nhiều rau cải vào.” Anh biết Cao Thanh Thu chỉ thích ăn thịt, nhưng Hoa Ngọc Thành không phải cái gì cũng dung túng cho cô.
Ở trước mặt Cao Thanh Thu, nếu anh cảm thấy cái gì không tốt thì đều sẽ quản.
Cao Thanh Thu lau miệng, cũng gắp thức ăn cho anh.
Mặc dù cô không thích ăn rau cải, nhưng, anh gắp cho, cô vẫn ăn hết.
Hoa Ngọc Thành và Cao Thanh Thu không giống nhau, cô gắp cái gì anh đều sẽ ăn hết không ca thán nửa lời.
Liền ngay cả hành tây anh không thích ăn, chỉ cần là Cao Thanh Thu gắp, anh cũng sẽ ăn.
Hai người đang ăn cơm, điện thoại của Hoa Ngọc Thành vang lên.
Anh nghe máy, “A lô.”
Điện thoại là Dương Nhạc Linh gọi tới,cô ta có số điện thoại cá nhân của Hoa Ngọc Thành.
Giờ phút này, trong thanh âm của cô ta đè nén tâm tình bất mãn, “Muốn mời anh ăn bữa cơm, tôi có chuyện muốn hỏi anh.”
Nghe giọng của cô ta, Hoa Ngọc Thành liền biết, Dương Nhạc Linh lần này tới thủ đô không đạt được mục đích của mình.
Hoa Ngọc Thành ung dung thong thả gắp thức ăn trong đĩa, báo địa chỉ, “bây giờ cô có tới đây.”
Sau đó anh liền cúp điện thoại.
Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành, hỏi: “Điện thoại của ai vậy?”
“Dương Nhạc Linh.” Hoa Ngọc Thành nói xong,gắp thêm cho Cao Thanh Thu thức ăn.
Cao Thanh Thu cầm lấy đũa, trầm mặc.
Hoa Ngọc Thành ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, hỏi: “Làm sao thế, lại ăn giấm rồi hả?”
“Không có.” Cao Thanh Thu ăn mấy thứ linh tinh, mí mắt đều không nhấc.
Mùi giấm chua tỏa ra quá rõ ràng.
Hoa Ngọc Thành chững chạc nói: “cô ta nói tìm anh có việc.”
Cao Thanh Thu nói: “anh không cần giải thích với em.”
Dương Nhạc Linh trước kia là vị hôn thê của anh,anh làm cái gì, đều là tự do của anh.
Cũng không lâu lắm, Dương Nhạc Linh đã tới rồi.
Nhìn thấy Cao Thanh Thu ở chỗ này, cô ta cũng không có cố kỵ, trực tiếp đi tới.
Lý Sơn muốn ngăn cô ta lại, Hoa Ngọc Thành nói: “Để cho cô ta vào đi”
“… Vâng.” Lý Sơn không biết Hoa Ngọc Thành muốn làm cái gì, nhưng nếu Hoa Ngọc Thành lên tiếng, nên để cho Dương Nhạc Linh đi vào.
Dương Nhạc Linh đứng ở một bên, nhìn thấy Hoa Ngọc Thành, trong mắt mang theo mấy phần oán khí.
Hoa Ngọc Thành không thèm nhìn cô ta.
Nhân viên phục vụ đi tới,lấy thêm ghế cho Dương Nhạc Linh.
Dương Nhạc Linh ngồi xuống, tiếp tục nhìn anh chằm chằm, giống như Hoa Ngọc Thành thiếu nợ cô ta mấy tỷ vậy.
Cao Thanh Thu ngồi ở một bên, nhìn Dương Nhạc Linh, rõ ràng cảm giác được, Dương Nhạc Linh đang tức giận.