Cao Thanh Thu nằm trên giường, thấy Hoa Ngọc Thành vẫn chưa về, cô bèn lấy điện thoại ra chơi một lúc.
Ngày mai là sinh nhật của thầy chủ nhiệm, đám bạn trong lớp đang bàn nhau tổ chức sinh nhật cho thầy ở trong nhóm chat. Cao Thanh Thu nhớ tới thầy chủ nhiệm, người thầy đã đối xử rất tốt với cô.
Thầy biết nhà Cao Thanh Thu khó khăn nên thường hay giúp đỡ, đôi khi thầy còn gọi Cao Thanh Thu vào phòng làm việc để cô thu gom giấy lộn trong phòng, sau đó để Cao Thanh Thu mang chỗ giấy đó đi bán, như vậy có thể đổi được chút tiền tiêu vặt.
Tuy số tiền đó không nhiều nhặn là bao, nhưng đây cũng là cách thầy giúp đỡ cô.
Vả lại thầy La thường động viên cô rằng đi học là lối thoát duy nhất của cô, cho dù là gia cảnh có nghèo khó đến mấy, cô cũng không được từ bỏ.
Thầy là người có ảnh hưởng rất lớn tới cô.
Cao Thanh Thu đang do dự không biết mình có nên đi hay không, đột nhiên Vũ Minh Hân gắn tên cô trong nhóm chat: “Cao Thanh Thu, không phải bây giờ cậu đang ở thành phố Kinh Châu à? Thầy La đối xử tốt với cậu như vậy, cậu không định tham gia?”
Cao Thanh Thu không còn lời gì để nói, sinh nhật của thầy La, đi là chuyện phải làm rồi, chỉ là Vũ Minh Hân gắn tên cô là có ý gì?
Cô ta lại định giở trò gì đây?
Vì Vũ Minh Hân gắn tên Cao Thanh Thu, nên nhiều người khác cũng chỉ đích danh cô: “Đúng vậy, Thanh Thu, cậu mà không đến là không được đâu nhé! Cậu là ủy viên học tập của lớp mình cơ mà!”
Lúc như thế này Cao Thanh Thu không thể giả chết được, đành phải trả lời: “Tớ sẽ đi.”
Sau này cơ hội gặp gỡ nhau sẽ càng ngày càng ít, bây giờ đi thăm thầy La là việc cô nên làm.
Vũ Minh Hân thấy Cao Thanh Thu đồng ý thì khẽ nhếch khóe miệng, sau đó cô ta nhắn tin cho Đinh Cẩn vốn đang chơi game: “Ngày mai là sinh nhật thầy La, anh có tới không?”
“Không.” Hai ngày nay Đinh Cẩn thấy tâm trạng tồi tệ khủng khiếp, nhất là thái độ của Cao Thanh Thu ban nãy càng khiến cậu ta ngột ngạt tới mức khó chịu.
Vũ Minh Hân lại hỏi: “Ban nãy Thanh Thu đã đồng ý là sẽ đi, anh vẫn không đi à?”
“…” Đinh Cẩn có chút bất ngờ, cậu lập tức đổi ý: “Anh sẽ đi.”
Vũ Minh Hân thấy cậu ta đổi ý nhanh như chớp chỉ vì Cao Thanh Thu, đôi mắt tối sầm xuống, biết ngay là Đinh Cẩn quan tâm Cao Thanh Thu mà. Nghĩ tới đây, cô ta bực bội muốn chết.
Cô ta có chỗ nào không tốt bằng Cao Thanh Thu chứ?
Ngoài việc chỉ biết đi học ra, Cao Thanh Thu có điểm nào là có thể so với cô ta?
Nhất là bây giờ Cao Thanh Thu đã đến với Hoa Ngọc Thành, Đinh Cẩn còn để ý Cao Thanh Thu như vậy, nghĩ thôi cũng đã khiến người ta khó chịu rồi.
Nhưng ở trước mặt Đinh Cẩn, Vũ Minh Hân không tiện nói gì.
***
Trong phòng sách, Lý Sơn đứng trước mặt Hoa Ngọc Thành: “Ngài Hoa, lúc trước anh bảo tôi điều tra chuyện của Cao Thanh Thu ở trường học, tôi đã điều tra xong rồi. Cô ấy quả thực từng có bạn trai, hơn nữa… người đó, anh cũng biết.”
Khi nói xong câu này, Lý Sơn cảm thấy lòng hốt hoảng, rất sợ Hoa Ngọc Thành không vui.
Nhưng về chuyện như thế này, anh ta không thể giúp Phó Cảnh giấu diếm được, cứ để Hoa Ngọc Thành biết sớm thì sẽ tốt hơn!
Tránh cho mai sau xảy ra chuyện gì thì Hoa Ngọc Thành lại quay ra trách móc anh ta.
Hoa Ngọc Thành không lên tiếng. Người mà anh quen biết, lại từng hẹn hò với Cao Thanh Thu, nhìn tới nhìn lui thì cũng chỉ nghĩ đến một người.
Lý Sơn nói tiếp: “Trước kia lúc đi học cô ấy ngồi cùng bàn với cậu Đinh Cẩn, hai người có mối quan hệ khá tốt nên đã từng hẹn hò với nhau. Có điều bây giờ bọn họ đã chia tay rồi.”
Dù sao Đinh Cẩn đã đưa Vũ Minh Hân về nhà ra mắt, xem ra không còn mối quan hệ gì với Cao Thanh Thu nữa.
Hoa Ngọc Thành không nói gì, dường như anh đang nghĩ ngợi điều gì đó. Không khí trong căn phòng lập tức trở nên ngột ngạt.