Nhìn Bà Cao khóc, bà nói: “Chị dâu, chị đừng khóc, có chuyện gì thì từ từ nói.”
“Ai, không phải là chuyện của Thanh Thu sao.” Bà Cao than thở nói.
Tôn Tình nói: “Thanh Thu sao vậy? thành tích học tập của con bé không phải luôn tốt sao?”
Thành tích của Cố Thanh Thu, cũng không tính là tốt nhất ở cấp ba, nhưng là thời tiểu học và cấp hai ở Hải Thành thì thành tích một mực rất tốt, luôn đạt hạt nhất, cho nên các thân thích đều biết.
Bà Cao nói: “Đúng a! Vốn là tốt vô cùng, nhưng là bây giờ… Nó không nghe lời của tôi, nhất định phải kết hôn.”
Tôn Tình cau mày: “Như vậy sao được? tuổi con bé còn nhỏ như vậy, nhất định phải đi học đã.”
“Đúng a! tuổi nó còn nhỏ, cho nên không hiểu chuyện, cái này cũng không trách nó. Chủ yếu là người nhà người đàn ông kia rất đáng hận, xem Thanh Thu nhà chúng tôi dễ gạt, liền đem con bé lừa gạt! Nếu như là người bình thường thì coi như xong đi, hết lần này tới lần khác người người đàn ông kia còn ngồi trên xe lăn, là một người tàn phế. Cô nói, nếu là lừa được Thanh Thu nhà chúng tôi, vậy phải làm sao bây giờ?” Bà Cao đem tất cả trách nhiệm đều đẩy tới trên người người khác, cũng không đề cập tới chính mình không cho Cao Thanh Thu đi học, muốn để cho Cao Thanh Thu lập gia đình.
“Làm sao còn có thể có chuyện như vậy?” Tôn Tình không vui nhíu lại lông mày: “Lừa gạt phụ nữ là phạm pháp, Thanh Thu còn chưa tới hai mươi tuổi đi!”
“Đúng vậy, cho nên tôi liền qua tới tìm cô, cô xem có thể hay không giúp tôi nghĩ một chút biện pháp?” Trước tìm cho mình cái núi dựa, bà ta liền muốn nhìn một chút, nhà họ Hoa lấy cái gì cùng với bà ta đấu!
Còn muốn bức hôn con gái bà ta?
Bà ta để cho cả nhà bọn họ người khóc đều không có chỗ để khóc!
“Chờ anh Phan nhà em trở lại em giúp chị hỏi một chút.” Nghĩ đến lại có người dám lừa cháu họ của bà, Tôn Tình cũng cảm thấy tức giận: “Người đàn ông kia tên gì chị biết không?”
“Họ Hoa, gọi là Hoa Ngọc Thành.”
Bà ta là nghe Lý Sơn gọi Hoa Ngọc Thành là ngài Hoa , ngày hôm qua lúc ăn cơm cùng người nhà họ Hoa bọn họ gọi tên là Ngọc Thành.
“Hoa Ngọc Thành?” Tôn Tình nhíu mày một cái.
Vừa nghe tên này, liền theo bản năng mà nghĩ tới vị kia…
Trước kia bà cùng anh Phan đi ra ăn cơm có một lần gặp được ông Hoa, anh Phan ở đơn vị cũng là một lãnh đạo không nhỏ, Hải Thành có chuyện lớn chuyện nhỏ cũng có thể nhúng tay vào được…
Lần đó ăn cơm liền gặp mặt Ông Hoa một lần, ngay cả lời đều không dám nói,về nhà anh Phan đã kích động rất lâu.
Nghe anh Phan nói, Ông Hoa có con trai, là đại lão trong quân đội, tại Kinh Châu,là đại nhân vật có đếm cũng không đếm được có mấy vị.
Đối với mấy cái này bà cũng không hiểu, nghe được cũng không là rất rõ ràng, nhưng tóm lại, rất lợi hại là được rồi.
Về phần tên Hoa Ngọc Thành, bà sở dĩ ấn tượng sâu, vẫn là sau đó nghe anh Phan nói, Ông Hoa đứa con trai này xảy ra chuyện, bị thương, chỉ có thể ngồi xe lăn…
Phan ca nói đến chuyện này thời điểm, rất là tiếc nuối, bà cũng liền nhớ chuyện này.
Hiện tại đột nhiên nghe được Bà Cao nói đến tên Hoa Ngọc Thành này, còn nói lên ngồi xe lăn, Tôn Tình không khỏi liền suy nghĩ nhiều.
Bà nhìn Bà Cao: “chị xác định là Hoa Ngọc Thành sao?”
Mặc dù, bà cũng không thể nào tin được. Cao Thanh Thu muốn gả cho Hoa Ngọc Thành, loại chuyện này, làm sao có thể chứ?
Hẳn chỉ làtên giống nhau thôi?
Bà Cao nói: “Ngày hôm qua đi lúc ăn cơm, người nhà bọn họ gọi, không sai được.”
“Ngồi trên xe lăn? Chị tận mắt thấy?” Tôn Tình hỏi.
Vừa nhắc tới cái này, Bà Cao liền tức giận.
Một người đàn ông ngồi trên xe lăn, cũng chính là một gương mặt đẹp mắt một chút, liền muốn để cho con gái mình cho hắn làm cả đời bảo mẫu, thật là mơ mộng hão huyền!