Hoa Ngọc Thành nói: “em ngày mai thức dậy sớm, đi chạy một chút.”
“À?” Cao Thanh Thu không dám tin tưởng nhìn anh, bình thường cuối tuần, anh đều sẽ để cho cô ngủ thêm một lát. Hiện tại không đầu không đuôi tới một câu như vậy, là có ý gì?
Cao Thanh Thu khó xử nói: “Nhưng mà em ngày mai có hẹn cùng Dao Dao rồi.”
Hoa Ngọc Thành nói: “Được, vậy em dậy sớm, sau đó chạy một giờ.”
“…” Cao Thanh Thu không dám tin tưởng nhìn anh, “Tại sao vậy?”
Chạy bộ chẳng phải là độc quyền của Đinh Cẩn sao?
cô làm gì sai à? Tại sao cũng phải tiếp nhận loại trừng phạt này?
Hoa Ngọc Thành dĩ nhiên không có nói với cô tại sao, chẳng qua là hỏi: “Xem ra em càng ngày càng không coi anh ra gì rồi, ngay cả anh nói em cũng không nghe rồi.”
“Không phải…” Cao Thanh Thu cảm thấy ủy khuất, là anh đưa ra cái yêu cầu này quá không hợp lý cơ mà!
Hết lần này tới lần khác lại không dám nói gì nữa, chỉ dám ở trên giường ngoan ngoãn nằm xuống.
Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, Hoa Ngọc Thành liền tỉnh rồi. Tỉnh lại nhìn một cái, tư thế ngủ của Cao Thanh Thu vô cùng xấu, còn gác chân ở trên người anh, quả thực là phách lối tới cực điểm.
Vốn là muốn để cho cô dậy đi chạy bộ, nhưng, thấy hai tay của cô ôm lấy cánh tay của mình, miệng nhỏ quyệt ở chung một chỗ, lông mi thật dài, rất an tĩnh… Bị cô cám dỗ, suy nghĩ đánh thức cô dậy chạy bộ mất hút không tăm hơi.
Cao Thanh Thu lại ngủ một giờ sau mới dậy, rửa mặt, sau đó ra ngoài.
cô hôm nay cùng Trương Tâm Dao có hẹn, ở một quán cà phê cô ấy làm thêm. Vốn là thức dậy muộn, cho nên, Cao Thanh Thu không ăn bữa ăn sáng đã đi ra ngoài.
Lúc Hoa Ngọc Thành tỉnh dậy, trong nhà đã không thấy bóng dáng của cô.
anh ngồi lên xe lăn từ trong thang máy đi ra, nhìn đến bên trong phòng ăn không có người, hỏi: “Thanh Thu đâu rồi?”
“cô ấy đã đi ra ngoài.”
dì Ngô nói: “Không biết bận cái gì, ăn sáng cũng chưa ăn mà đã đi rồi”
Hoa Ngọc Thành không nhịn được cau mày, anh lúc dậy cô còn chưa tỉnh, anh nhìn chằm chằm cô ngủ sau đó ngủ quên. ngủ quên có nửa giờ, vậy mà cô đã chạy mất!