Hoa Ngọc Thành nhìn Tôn Tình, ban đầu anh đồng ý ly hôn với Cao Thanh Thu chính là vì muốn cùng cô có thể bắt đầu lại một lần nữa, anh muốn cưới cô đường đường chính chính, để cho tất cả mọi người đều biết, người mà anh muốn kết hôn, muốn chúng sống cả đời này chính là Cao Thanh Thu, không để ai dám nói cô là kẻ thế thân cho bất cứ ai hết, anh lựa chọn không giải thích, chỉ cúi đầu nói: “Xin lỗi”
Giọng nói của Tôn Tình có chút hối hận, “Sớm biết sẽ có kết quả như thế, ban đầu tôi không nên ủng hộ quyết định của con bé, đúng là tôi đẩy con bé vào hố lửa mà ”
Tôn Tình hy vọng Cao Thanh Thu sống tốt, khi đó cảm thấy người nhà họ Hoa cũng không tệ
Nhưng nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến, cuối cùng Hoa Ngọc Thành lại bỏ rơi Cao Thanh Thu
Nhất là, sau khi Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành ly dị, bà Cao rất hay gọi điện thoại, than phiền với bà, chỉ nghĩ đến đây Tôn Tình lại ghi ở trong lòng
Hôm nay nhìn thấy Hoa Ngọc Thành, bà cũng không khách sáo với anh nữa
Con gái của Tôn Tình nói chen vào: “Mẹ, mẹ nói chuyện này để làm gì? Liên quan gì tới mẹ chứ! Mẹ cũng không nhìn lại xem Cao Thanh Thu là cái dạng gì, chị ta xứng với anh Hoa sao?”
Hoa Ngọc Thành vốn đang khiêm tốn nhận dậy dỗ của Tôn Tình, nghe thấy cô em họ đằng vợ này nói thế nên nhíu mày một cái
Cô em họ kia cũng không nhận ra được một điểm này, vẫn thao thao bất tuyệt nói với Hoa Ngọc Thành: “Mẹ em lúc nào cũng nhiều chuyện, anh đừng để ở trong lòng Chuyện này không là lỗi của anh, là Cao Thanh Thu chẳng ra gì, đổi lại là ai thì sớm muộn cũng sẽ bỏ chị ta mà thôi ”
“Thật sao?” trong giọng nói của cô gái này đối với Cao Thanh Thu tràn đầy khinh bỉ làm cho Hoa Ngọc Thành nghe xong vô cùng khó chịu
Qúy Cao Thanh Thu, đối xử tốt với Cao Thanh Thu thì anh sẽ coi họ là thân thích của vợ chồng anh, về phần những người xem thường Cao Thanh Thu, ở trong mắt Hoa Ngọc Thành, ai cũng không vào mắt anh
Thấy Hoa Ngọc Thành không nói gì, cô ta xum xoe bắt quen: “Xin chào, em tên là Phan Hiểu, mặc dù Cao Thanh Thu gọi mẹ em là cô nhưng hai nhà không thân thiết gì đâu”
Cô ta nghĩ, Hoa Ngọc Thành cũng đã ly hôn với Cao Thanh Thu rồi, nhất định không còn yêu Cao Thanh Thu nữa, hiện tại mà Phó Cảnh biết bọn họ thân quen, đối với bọn họ cũng không có lợi gì
Hoa Ngọc Thành nhẹ nhàng hừ một tiếng, trực tiếp đi vào thang máy
Cửa phòng bệnh, bác gái của Cao Thanh Thu đang an ủi, “Phan Hiểu tính trẻ con,nó nói gì cháu cũng đừng để ở trong lòng Cháu gái của bác tốt như vậy, sau này nhất định có thể gặp được người đàn ông tốt hơn”
Cao Thanh Thu cười nói, “Cháu biết mà”
Bác gái cười nói: “Chúng ta tuy nghèo thật, nhưng phải nghèo cho sạch rách cho thơm Đối phương không thích cháu, chúng ta cũng không quấn người khác”
Bác gái là người hiền lành nhất nhà
Mặc dù cô và anh không ly dị thật, nhưng nghe bác gái cả nhà mình nói những thứ này, Cao Thanh Thu vẫn rất vui vẻ
Khả năng cũng chỉ có những lúc như thế này cô mới có thể nhìn ra được ai là người đối xử thật lòng với mình
Cô ngẩng đầu lên, đúng lúc thấy Hoa Ngọc Thành đi tới, sắc mặt trầm xuống, nhìn có vẻ như đang không vui
Cao Thanh Thu cười hỏi: ” Anh đến rồi à?”
Bác của cô đi theo, nhìn thấy Hoa Ngọc Thành đi tới,quay sang hỏi Cao Thanh Thu, “Đây là bạn trai cháu à?”
Bác gái Cả chưa từng gặp riêng Hoa Ngọc Thành, lúc trước trong hôn lễ cũng chỉ nhìn qua qua, nhưng hôn lễ khi đó rất nhiều người, bà cũng không thấy rõ, chỉ nhìn cái bóng mơ hồ của anh
Bây giờ thấy Hoa Ngọc Thành, còn tưởng đây là bạn trai mới của Cao Thanh Thu
Cao Thanh Thu trả lời: “Không phải ạ ”
“Ồ” Bác gái gật đầu, nói như vậy chính là bạn bè bình thường rồi
Cao Thanh Thu giải thích: ” Đây là chồng của cháu, cháu và anh ấy chưa từng ly dị”
“…” Bác gái của cô nghe xong rất kinh ngạc, nhìn Hoa Ngọc Thành một vòng, hỏi để xác nhận “Thật sao?”
“Cháu chào bác ạ” Hoa Ngọc Thành lễ phép chào hỏi
Vừa rồi anh cũng nghe được phần nào cuộc nói chuyện của hai bác cháu Cho nên, thái độ với bác gái cả của cô cũng thân thiện hơn nhiều