Cố Thanh Thu: “…”
Trần Viễn rất đáng ghét, khiến chú giận thì cô cũng có thể thấu hiểu, nhưng mà sao đến cô cũng như cá trong chậu bị vạ lây thế này chứ?
Cố Thanh Thu đi theo vào, bước đến ngồi cạnh Hoa Ngọc Thành đang mặt mày lạnh tanh, Hoa Ngọc Thành cũng không để ý cô, cô đành nhịn không được hỏi: “Chú sao vậy?”
“Giận.” Hoa Ngọc Thành đầy mặt kiêu ngạo.
“Trần Viễn rất đáng ghét nhưng em vô tội mà!” tại sao đột nhiên giận cô chứ?
Hoa Ngọc Thành nhìn thần sắc ấm ức của Cố Thanh Thu, cuối cùng mở miệng nói ra lí do khiến anh ta tức giận: “Tại sao em lại không nói cho tôi biết việc em đi dùng bữa với hắn?”
Cố Thanh Thu nói: “Việc này là khi em đi gặp em trai đợt trước, em cũng đâu biết mẹ em đã hẹn hắn ta…”
Nói đến đây Cố Thanh Thu cũng than thở oan trách nói ra: “Anh ta gọi món, kết quả lại không tính tiền lại bỏ đi mất. Em phải dùng tiền của chú để thanh toán nữa chứ.”
Vừa phàn nàn, tầm mắt Cố Thanh Thu luôn nhìn Hoa Ngọc Thành, thấy ánh mắt anh cũng không thờ ơ cho lắm mới nói tổng kết: “Em cảm thấy không cần thiết nói cho chú nghe về loại người này, tránh cho bù tai.”
Hoa Ngọc Thành nhìn Cố Thanh Thu, khi cô giải thích, ánh mắt chứa vài phần bất đặc dĩ, nhìn ra được việc dùng cơm với Trần Viễn khiến cô lưu lại ấn tượng quá sâu sắc.
Cùng với thái độ hôm này của cô với Trần Viễn cũng chứng minh thêm được.
Hoa Ngọc Thành nói: “Sau này mà lại xảy ra việc này, nhớ nói cho anh biết.”
Anh chán ghét những kẻ bụng dạ đen tối xuất hiện trong thế giới của cô, đặc biệt là người giống như Trần Viễn, vĩnh viễn cũng không muốn thấy hắn ta lại xuất hiện trước mặt Cố Thanh Thu.
Huống chi người này lại đã từng xem mắt cùng Cố Thanh Thu?
Cố Thanh Thu biết tất cả đều do chú quan tâm mình.
Liền gật đầu: “Vâng, em biết ạ.”
Hoa Ngọc Thành nghe vậy mới hài lòng thở dài một hơi, vươn tay cầm lấy thực đơn: “Ăn cơm thôi!”
Anh nói vài câu làm hòa lại, Cố Thanh Thu lại cảm thấy bản thân trở nên hồi hộp như bị hiệu trưởng trường học đích thân dạy bảo.
Cố Thanh Thu dựa vào người Hoa Ngọc Thành, khuôn mặt nhỏ dán lên bắp tay anh, nhìn thực đơn, các bức ảnh trên thực đơn khiến cô ròng ròng chảy nước miếng, vừa đến nơi dùng cơm thì cô như biên thành tham ăn, cứ cảm thấy cái gì cũng muốn ăn.
“Đang suy nghĩ gì?” Hoa Ngọc Thành nhìn bộ dáng này của Cố Thanh Thu, khịn không được vểnh khóe môi.
Cố Thanh Thu nói: “đều được cả, chú chọn món là được, em không chọn.”
Chỉ cần là đồ ăn, cô đều cảm thấy ngon.
Hoa Ngọc Thành chọn xong món ăn mới bỏ xuống thực đơn, mặt Cố Thanh Thu còn dính lấy người anh.
Trước kia anh không thích người khác dựa gần mình, giờ bị cô dựa gần lại không thấy chán ghét, ngược lại thích cô gẫn gũi với anh như vậy.
Bới việc của bà Cao hôm qua mà tâm tình Cố Thanh Thu luôn khá xấu, cho đến khi gặp được ba mẹ Hoa Ngọc Thành vào hôm nay, giờ ngồi trong đây, cả người cô mới thả lỏng đi nhiều.
Hoa Ngọc Thành thấy cô ngáp một cái nhịn không được cười: “Buồn ngủ?”
“Tối qua ngủ không ngon.” Cả bữa tối cô không ngủ yên, dù ngủ được thì chỉ được một tiếng là tỉnh.
Cố Thanh Thu dựa vào người nht, đột nhiên nhớ đến chuyện kết hôn: “Thời gian kết hôn vẫn được định như lúc trước sao ạ?”
Hoa Ngọc Thành nói: “Đúng.”
Cố Thanh Thu hỏi: “Vậy sổ hộ khẩu thì sao? Còn ở chỗ mẹ em.”
Cố Thanh Thu cảm thấy buồn bực, nếu muốn kết hôn với Hoa Ngọc Thành, chắc chắn cần sổ hộ khẩu, đến khi đó cô còn phải quay về tìm bà Cao để lấy sổ.