CHƯƠNG 1134: GHEN KHÔNG CẦN TIỀN HẢ
Lúc nào Cao Thanh Thu nhìn thằng bé thì thằng bé có thể tự chơi một mình, một khi phát hiện được cô mà không nhìn thằng bé thì thằng bé sẽ tìm lại cảm giác tồn tại của mình.
Cao Thanh Thu mỉm cười bế Bóng Đèn Nhỏ lên.
…
Buổi tối, Cao Thanh Thu hẹn Cố Sâm và Hoắc An An đến nhà ăn cơm, thuận tiện nói chuyện công ty một chút.
Cố Sâm cười nói: “Đối phó à? Thanh Thu, em đây là đang hiểu lầm tôi à. Tôi cũng không có suy nghĩ này, bây giờ em và Cố Đinh Cẩn đang cố gắng, tôi hi vọng hai người các em có thể phát triển được. Về phần chuyện người phát ngôn, không phải là do tôi phụ trách, hơn nữa Đồng Dương là một người phát ngôn không tệ. Vào khoảng thời gian một năm trước, trong số những ngôi sao nam ở trong nước, cậu ta chính là một người có độ nổi tiếng cao nhất.”
Hàng năm, Hoa Ngữ quốc tế đều sẽ tìm những sao nam có độ nổi tiếng cao nhất để phát ngôn.
Dù sao thì có tiền thì sẽ có vốn liếng.
Hơn nữa, đại ngôn của các xí nghiệp giống như của bọn họ, kiểu sao nam nổi tiếng sẽ lao vào mà tranh giành với nhau. Không giống như là Đông Hằng… Bởi vì công ty đã im hơi lặng tiếng rất nhiều năm, thậm chí có không ít người đều đang hoài nghi có phải là bọn họ sắp phá sản hay không, cũng cảm thấy không hứng thú đối với đại ngôn của bọn họ.
Ngay cả công ty kinh tế ở bên phía Đồng Dương cũng đang ra sức từ chối, làm giống như là đại ngôn cho điện tử Đông Hằng thì sẽ kéo thấp giá trị con người của anh ta vậy đó.
Cao Thanh Thu cũng rất bất đắc dĩ, nhưng… cho dù có như thế này, bây giờ Đông Hằng cũng là tâm huyết của bọn họ, toàn bộ người của công ty đều đang cố gắng, hi vọng có thể tạo ra thành tích thuộc về riêng mình.
Cao Thanh Thu nói đùa: “Sư phụ cố ý thì có, chắc chắn là sư phụ cảm thấy bọn em không vừa mắt rồi.”
Cố Sâm cười cười nhìn thoáng qua Hoa Ngọc Thành ở bên cạnh rồi nói: “Ngọc Thành, vợ của cậu vu oan cho tôi như thế này, cậu cũng không nói giúp tôi nữa hả.”
Hoa Ngọc Thành nâng khóe miệng lên, gắp thức ăn cho cô: “Tôi đây không giúp được đâu.”
Anh biết là Cao Thanh Thu chỉ đang nói đùa.
Hơn nữa, tập đoàn Hoa thị và công ty nhà họ Dương kể từ sau chuyện của Dương Nhạc Linh, vốn chính là mối quan hệ cạnh tranh.
Đừng nhìn bây giờ Hoa Ngọc Thành và Cố Sâm ngồi ở đây bình an vô sự, chuyện trò vui vẻ.
Nhưng mà lúc làm việc, hai người bọn họ thật sự là loại người ai cũng không cho ai mặt mũi, đều dùng chính sức lực của bản thân để giành lấy các loại tài nguyên đó.
Nếu như phải nói chuyện đến quan hệ, vậy thì cũng không có ý nghĩa nữa.
“À đúng rồi, Cố Đinh Cẩn không trở về hả?” Cố Sâm nói: “Đã lâu rồi không nhìn thấy nó.”
“Bây giờ là cuối năm, công ty bộn bề nhiều việc, anh ta không có thời gian đâu.” Bởi vì Bóng Đèn Nhỏ bị bệnh nên Cao Thanh Thu đã xin nghỉ nhiều ngày, như vậy cảm thấy rất xấu hổ.
Ở bên phía Phương Tình cũng đã thúc giục cô rất nhiều lần, kêu cô đi làm.
Nhắc đến chuyện của Cố Đinh Cẩn, Cao Thanh Thu cảm giác được người đàn ông ngồi ở bên cạnh đang gắp thức ăn cho mình truyền đến hơi thở lạnh lẽo.
Cô nhìn về phía Hoa Ngọc Thành, cái này… là thế nào vậy?
Hình như là cô cũng đâu có nói cái gì đâu?
…
Sau bữa cơm tối, Cao Thanh Thu đưa Cố Sâm và Hoắc An An đi ra ngoài.
Hoắc An An mặc một chiếc áo khoác lông màu trắng, mang theo mũ, che chắn mình thật cẩn thận, cô đứng ở bên cạnh của Cố Sâm, nói với Cao Thanh Thu: “Thanh Thu, tạm biệt nha.”
“Tạm biệt.” Cao Thanh Thu nói: “Sư phụ, đi đường thong thả, Hoắc An An đi thong thả.”
Cố Sâm cười nói: “Hãy cố gắng cho thật tốt, hi vọng có một ngày có thể nhìn thấy được mọi người vực dậy Đông Hằng.”
Cố Sâm cũng rất mong chờ vào năng lực của Cao Thanh Thu và Cố Đinh Cẩn.
Một người là cháu trai của anh ta, một người là đồ đệ của anh ta, anh ta thật sự rất muốn nhìn thấy bọn họ thay đổi hoàn cảnh khó khăn của Đông Hằng hiện tại.
Cao Thanh Thu nở nụ cười: “Với lời chúc tốt đẹp của sư phụ, bọn em sẽ cố gắng.”
Cố Sâm mở cửa xe cho Hoắc An An bước lên xe.
Bên ngoài hơi lạnh, Cao Thanh Thu chịu đựng cơn lạnh nhìn bọn họ đi rồi thì mới bước vào cửa.
Hoa Ngọc Thành ngồi ở trên ghế sofa đang ôm Bóng Đèn Nhỏ, thấy Cao Thanh Thu đã trở về, nhìn cô một cái mà không nói gì, mà là dời ánh mắt đi chỗ khác.