CHƯƠNG 1042: VỢ TƯƠNG LAI THÌ KHÔNG PHẢI LÀ BẠN GÁI
Thân thể của Hoa Ngọc Thành rất nóng, khiến cho Cao Thanh Thu cũng dần dần nóng theo…
Rõ ràng hai người bọn họ làm chuyện này là rất đương nhiên, tại sao lại sinh ra một loại cảm giác yêu đương vụng trộm vậy chứ?
Cao Thanh Thu còn chưa suy nghĩ rõ ràng, Hoa Ngọc Thành đã lao vào chủ đề chính.
Tối hôm nay anh có chút mạnh bạo, một tuần gần đây quá bận rộn, hai người cũng không thân mật với nhau, vừa mới bắt đầu đã khiến cho Cao Thanh Thu hơi đau một chút.
Một lúc lâu sau mới thích ứng được…
Hoa Ngọc Thành cúi đầu xuống hôn Cao Thanh Thu: “Bé cưng.”
“A?” Cao Thanh Thu nặn ra một tiếng từ trong cổ họng trả lời với anh.
Nghe thấy anh nói: “Nói em yêu anh.”
“…”
Nhìn gương mặt ở trước mắt đẹp trai đến nỗi khiến cho người ta thần hồn điên đảo, cảm giác mình rất yêu rất yêu anh: “Em yêu chú.”
Nghe thấy lời của cô, dường như anh mới hài lòng.
Kỳ Minh Viễn và Giang Hàng Chi về đến nhà, dừng xe ở cổng, bước vào cửa.
Đèn ở trong phòng đang sáng, Hoắc Chấn Đông đang ngồi ở bên cạnh bể bơi ở sân sau, mặt nước màu xanh trong veo chiếu lên mặt của anh ta.
Giang Hàng Chi đi tới, hỏi: “Đông Tử, đang suy nghĩ cái gì vậy? Ngồi một mình ở chỗ này.”
Hoắc Chấn Đông nhìn về phía Giang Hàng Chi, lấy lại tinh thần từ trong suy nghĩ, nói: “Mọi người đã về rồi à?”
“Ăn một bữa cơm với anh hai, anh bận cái gì vậy hả, kêu anh ăn cơm mà cũng không đi?”
“Không có gì.” Cảm xúc của Hoắc Chấn Đông có chút sa sút.
Giang Hàng Chi cười nói: “Nhớ nhà? Hay là nhớ bạn gái?”
“Tôi lấy đâu ra bạn gái chứ?”
“Vậy thì chính là vợ chưa cưới, vợ chưa cưới không phải là bạn gái thì là cái gì?” Ai mà không biết vợ chưa cưới của anh ta là Mộ Thập Thất.
Đã từng đi cùng với Hoắc Chấn Đông, mấy anh em cũng đã gặp mặt.
Hoắc Chấn Đông nhìn thoáng qua Giang Hàng Chi, Giang Hàng Chi mím môi, mặc dù không biết là mình sai chỗ nào, Nhưng mà cảm thấy có lẽ là lời nói của mình đã sai rồi.
Hoắc Chấn Đông đứng lên: “Tôi đi ngủ đây.”
“Ngủ sớm như vậy à?” Giang Hàng Chi rất là kinh ngạc.
“Buồn ngủ rồi.” Hoắc Chấn Đông mang dép đi lên lầu.
Anh ta mặc một chiếc áo phông màu đen, ở phía dưới là quần đùi màu trắng dài đến đầu gối, ăn mặc tùy hứng nhưng lại có một sự quyến rũ khó diễn tả được.
Cũng không còn cách nào khác, vóc người đẹp thì cứ tùy ý mặc đồ thôi.
Có thể mặc một bộ áo trông bình thường như thế mà lại sinh ra cảm giác như là tổng giám đốc bá đạo.
Hoắc Chấn Đông đi lên lầu, vừa mới bước vào cửa, điện thoại di động liền vang lên, anh ta lập tức nhận điện thoại: “A lô.”
“Nghe nói là anh đã đến Giang Châu rồi?” Giọng nói của Mộ Thập Thất rất là nhẹ nhàng cũng: “Không gọi cho tôi, thật là quá đáng nha! Đã lâu rồi vẫn chưa gặp Thanh Thu, tôi cũng muốn gặp cô ấy nữa. Cục cưng nhà cô ấy chắc chắn là rất lớn rồi, thật là muốn đến thăm một chút.”
Giọng nói của Mộ Thập Thất mang theo chút cảm giác nũng nịu.
Mặc dù là vợ chưa cưới của Hoắc Chấn Đông, nhưng mà hơn một năm nay, hai người bọn họ không những không phát triển theo phương hướng của cặp đôi yêu nhau, ngược lại càng ngày càng giống với anh em hơn.
Có đôi khi được nghỉ phép, hai người bọn họ còn có thể hẹn ra ngoài đi uống rượu.
Tính tình không câu nệ tiểu tiết này của Mộ Thập Thất đối với Hoắc Chấn Đông mà nói cũng có chút thú vị.
Anh ta dựa ở bên cạnh bàn: “Công việc của cô đã xong rồi à?”
“Đâu có đâu, tôi còn đang tăng ca nữa nè.” Mộ Thập Thất nói: “Ngay cả cơm tối mà tôi cũng chưa ăn, thật là ghen tị anh quá đi, ở bên ngoài mà còn lại được ăn, tôi cũng muốn ăn lẩu nữa.”
Nhắc đến lẩu ở Giang Châu, Mộ Thập Thất liền nhịn không được mà chảy nước miếng.
Mấy tháng trước cô ta còn vụng trộm bay đến đây, tìm Cao Thanh Thu mời cô ăn hai bữa.
Hoắc Chấn Đông nói: “Chú ý ăn cơm đi, đừng để dạ dày đói chết.”
“Không có việc gì đâu, đói cũng không có xấu.” Mộ Thập Thất nói: “Dạ dày của tôi rất mạnh mẽ đó, khi nào thì anh trở về vậy?”
“Vài hôm nữa.” Hoắc Chấn Đông nói với Mộ Thập Thất: “Cúp điện thoại đây.”
“Cúp cái gì chứ? Anh cũng không tâm sự cùng với tôi.” Mộ Thập Thất hỏi: “Anh đã gặp Thanh Thu chưa, gửi lời hỏi thăm của tôi đến cô ấy nha.”