Vũ Minh Hân không dám tin nhìn Hoa Châu Du, một hồi lâu không biết nên nói gì nữa.
Hoa Châu Du nói: “cô cũng sấp tuổi Bảo Bảo nhà tôi, một cô bé, nên có bộ dạng của một cô bé, đừng suốt ngày tính kế hại người. Cao Thanh Thu nếu như đã gả vào Nhà họ Hoa, là người của Nhà họ Hoa chúng tôi, thì chúng tôi sẽ không để cho bất luận kẻ nào bắt nạt con bé, hy vọng cô sống an phận.”
Hoa Châu Du nói xong, đi thẳng ra ngoài.
Vũ Minh Hân một mình ở trong phòng, nắm chặt tay, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Cô ta làm sao cũng không nghĩ tới, Cao Thanh Thu cuối cùng, lại tìm một cái núi dựa lớn như vậy, mình có cố gắng thế nào, cũng không làm gì được Cao Thanh Thu.
Hoa Châu Du từ phòng nghỉ đi ra, nhìn thấy Đinh Cẩn đang ở cửa, tựa hồ là không yên lòng chuyện của Vũ Minh Hân.
Hắn nhìn thấy Hoa Châu Du, “Mẹ.”
Hoa Châu Du đi tới, nhìn con mình, lúc trước không biết giữa Đinh Cẩn và Cao Thanh Thu xảy ra chuyện gì, làm rất nhiều chuyện làm cho hắn khổ sở.
Chị hướng về phía Đinh Cẩn ôn nhu nói, “nếu mệt, thì về nhà nghỉ ngơi trước đi.”
Đinh Cẩn nói: “Vũ Minh Hân thế nào rồi?”
“Không có việc gì, mẹ nói chuyện với cô ta rồi.” Ai mà chẳng có thể diện,chị tin Vũ Minh Hân cũng biết nặng nhẹ.
Nghe được mẹ nói như vậy, Đinh Cẩn cũng yên tâm một chút.
Cậu cùng Cao Thanh Thu kết hôn, hắn rất đau lòng.
Nhưng nếu như hôm nay hôn lễ thật sự xảy ra điều gì không may, hắn cũng sẽ không vui nổi..
Cũng may hết thảy mọi thứ, coi như sóng yên biển lặng mà hoàn thành.
Hoa Châu Du nói với Đinh Cẩn: “mẹ đi xem cậu con một chút, con đi về trước đi.”
Nếu như là bình thường, chị sẽ bảo Đinh Cẩn cùng mình đi xem, hiện tại chị đã biết chân tướng, liền không làm những chuyện dư thừa này nữa.
Hoa Châu Du đến phòng nghỉ, mới vừa đẩy cửa ra, chưa thấy Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành đâu, đã nghe thấy tiếng của hai người từ bên trong truyền tới.
Hoa Ngọc Thành trầm thấp nói, “Như thế nào đây? Thoải mái hay không?”
“Chỉ hơi đau một tí thôi…”
“Không sao, nhịn một chút là được thôi.”
Cao Thanh Thu đột nhiên hét lên một tiếng, “A… Đau quá đi mất!”
“…” Nghe đến đó, Hoa Châu Du không dám tin trợn to hai mắt.
Mặc dù hôm nay là ngày kết hôn của hai người, nhưng, ở trong phòng nghỉ ngơi liền làm chuyện đó, có phần quá khoa trương rồi!
Chị vội vàng lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Một giây kế tiếp, không nhịn được cười thầm trong lòng, Ngọc Thành của chị lên được rồi sao?
Không tệ không tệ, chị còn đang tưởng tượng ra cảnh con của Hoa Ngọc Thành ríu rít gọi chị là bác.
“Đại tiểu thư.” Lý Sơn đi tới, nhìn thấy Hoa Châu Du đứng ở cửa,hiếu kỳ hỏi: “chị làm sao còn không vào trong?”
“Tôi vừa mới vào rồi.” Hoa Châu Du chuẩn bị đi làm việc chính sự, một hồi nữa trở lại.
Lý Sơn có chút kỳ quái nhìn Hoa Châu Du, không để ý chị, liền muốn vào cửa đi tìm Hoa Ngọc Thành, đột nhiên lại bị Hoa Châu Du gọi lại, “Lý Sơn.”
“Đại tiểu thư?” Lý Sơn dừng bước lại, khó hiểu nhìn Hoa Châu Du.
Hoa Châu Du trực tiếp tới, kéo cánh tay của anh ta kéo đi, “Tôi có chút chuyện cần cậu giúp.”
Khó lắm người ta mới làm “Chính sự”, để cho Lý Sơn lúc này vào trong, đây không phải là phá hoại sao?
Bên trong phòng nghỉ, Cao Thanh Thu nằm trên ghế sa lon, Hoa Ngọc Thành giúp cô xoa bóp eo, “đỡ chưa?”
Cao Thanh Thu đứng lên, đi lại thử, “hình như đỡ đau một chút rồi, nhưng vẫn đau lắm. Nhưng mà vẫn chịu được.”