Hoa Ngọc Thành nhìn dáng vẻ đơn thuần mà không phải là giả bộ của cô, thái độ anh trở nên kiên định: “Ra ngoài đi!”
Trong thời khắc ấy, nhìn Hoa Ngọc Thành vô cùng lạnh lùng cao quý.
Cao Thanh Thu vẫn không yên tâm cho lắm: “Một mình chú có thể sao?”
Hoa Ngọc Thành nhìn có một cái: “Chăm sóc bản thân mình, thì tự tôi có thể làm được.”
Lúc trước thì làm gì anh cũng cần người khác giúp đỡ, bây giờ chỉ là việc tắm rửa cỏn con, anh có thể tự mình làm được.
Khả năng của con người là vô hạn…
Việc quan trọng là, nếu để Cao Thanh Thu cởi quần của mình, anh không thể tưởng tượng ra tình cảnh đó được.
Nhất là bây giờ anh đã không thể khống chế nổi cơ thể chính mình.
Nếu cô vẫn ở đây thì anh không chắc mình có thể làm Liễu Hạ Huệ* được đâu.
*Liễu Hạ Huệ: một người cổ đại, lúc anh ta tu đạo thì có phụ nữ chủ động ôm ấp yêu thương nhưng anh ta không hề bị lay động, người đời dùng từ Liễu Hạ Huệ ý chỉ người đàn ông không bị rung động bởi phụ nữ.
Dù sao anh cũng là một người đàn ông trong sạch, làm sao có thể bị “thiêu đốt” trong tay cô được chứ?
Cao Thanh Thu thấy anh thật sự muốn mình rời đi liền đặt những đồ vật anh cần dùng để qua bên cạnh, cô nói: “Vậy em đi ra đây ạ?”
“Ừm.”
Cao Thanh Thu bước ra cửa, giúp Hoa Ngọc Thành chỉnh lý giường đệm, nghĩ đến việc cô làm vừa nãy, mặt cô nóng bừng lên cả.
Cô chẳng những giúp chú tắm rửa mà còn muốn cởi quần của chú nữa cơ đấy?
Trời ạ, đây thật sự là cô sao?
Mắc cỡ chết mất thôi!
Trong chớp mắt ý nghĩ kia trong lòng đã biến mất không còn bóng dáng, Cao Thanh Thu cảm thấy dũng khí của mình đột nhiên đã bay biến không còn tăm tích.
…
Hoa Ngọc Thành tắm rửa xong, lúc đi ra ngoài liền thấy Cao Thanh Thu đang nằm nhoài trên giường, cô ôm lấy gối đầu đang vì hành vi mất mặt của mình ban nãy mà cảm thấy chán nản.
Anh ngồi bên cạnh nhìn Cao Thanh Thu: “Em đang làm gì đó?”
Cao Thanh Thu nghe tiếng vội bò dậy, phát hiện bản thân nhất thời không nhịn được mà thất thần.
Cô nhìn Hoa Ngọc Thành: “Chú à, chú tắm xong rồi sao?”
“Ừm.”
Hoa Ngọc Thành điềm tĩnh nhìn cô, trong ánh mắt vẫn còn chút kích tình chưa vơi đi hoàn toàn.
Rõ ràng là chính anh nổi lên hưng thú xấu xa muốn nhìn cô có thể làm đến trình độ nào, kết quả lại là chính anh bị trêu chọc, đến nổi dấy lên dục vọng muốn dừng mà không được.
chết tiệt!
Lòng Hoa Ngọc Thành đầy ảo não, anh nhìn Cao Thanh Thu rồi nói một cách lạnh lùng: “Muộn rồi, em đi ngủ đi!”
“Em đến giúp chú ạ.” Cao Thanh Thu bước qua, tay vừa mới đưa gần Hoa Ngọc Thành đã bị anh nắm chặt, không cho cô cơ hội đến gần anh nữa.
Nếu không thì hôm nay anh không ngủ được nữa mất!
Cao Thanh Thu nhìn dáng vẻ đột nhiên sợ hãi cô đến gần của anh, hỏi: “Chú à, có phải chú đang xấu hổ hay không?”
Câu này khiến Hoa Ngọc Thành hơi xù lông, xấu hổ? Sao anh có thể xấu hổ được cơ chứ? Đùa giỡn gì cơ chứ?
Anh nhìn qua Cao Thanh Thu: “Tôi bảo em đi ra.”
Giọng điệu trở nên nghiêm túc.
Cao Thanh Thu càng thấy anh như đang chột dạ, cô nói: “Vậy em đi ngủ đây ạ.”
Thấy cô cuối cùng đã chịu đi, Hoa Ngọc Thành phát hiện bản thân mình đã thở dài một hơi.
Sau khi Cao Thanh Thu bước ra khỏi phòng, cô hé cánh cửa, từ khe cửa vươn mặt mình vào trong nhìn Hoa Ngọc Thành: “Chú ơi, ngủ ngon nhé.”
Nói xong còn giở chiêu mỉm cười với anh, nở nụ cười cực kỳ thân thiết.
Trong đầu Hoa Ngọc Thành bỗng chốc hiện ra hai chữ “YÊU TINH”, hơn nữa còn đặc biết được đóng thêm một cái khung to quanh hai chữ này nữa cơ!
Cũng may là cô tốt số gặp được một người đàn ông chính trực như anh, nếu như…gặp người đàn ông khác, đã sớm bị ăn sạch sành sanh rồi.
…
Sáng sớm ngay thứ hai, Hoa Ngọc Thành hầu như một đêm không ngủ ngon, anh đã tỉnh dậy từ sớm tinh mơ.
Nhưng lúc anh thức dậy thì phát hiện Cao Thanh Thu còn thức sớm hơn anh, cô đang mặc tạp dề, chăm chú nấu bữa sáng trong nhà bếp.
“Dậy sớm vậy à?” Hoa Ngọc Thành hơi ngoài ý muốn hỏi.