CHƯƠNG 1161: CẢM GIÁC CỦA NHỊP TIM
Ngoại trừ Mộ Thập Thất ra, anh ta cũng chưa từng cùng cô gái nào ngủ chung trong một căn phòng.
Anh ta nằm trên ghế sofa đôi mắt trợn trừng lên nhưng không nhìn thấy được cái gì mà chỉ có một màu đen vô tận.
Trong đêm tối truyền đến tiếng hít thở của Mộ Thập Thất, Hoắc Chấn Đông vậy mà một đêm không ngủ.
Sáng hôm sau, Mộ Thập Thất duỗi lưng một cái ngồi dậy, nhìn căn phòng bình an vô sự, từ trên giường đi xuống nhìn thấy Hoắc Chấn Đông đang ngủ ở trên ghế sofa.
Anh ta nói không động vào cô là thật sự không hề động.
Không ngờ anh ta lại giữ chữ tín như vậy đấy!
Cô ngồi xổm ở trên thảm bên cạnh ghế sofa, ngước nhìn người đàn ông đang ngủ rất ngon lành này, không nhịn được bật cười.
Hoắc Chấn Đông mở mắt ra, nhìn thấy Mộ Thập Thất đang ngồi xổm ở trước mặt mình cười ngây ngô, suýt chút nữa đã bị dọa cho ngã từ trên ghế sofa xuống.
Anh ta nhìn cô, nói: “Tỉnh rồi à?”
“Ừm.” Mộ Thập Thất mang nụ cười trên mặt: “Dáng vẻ lúc ngủ của anh nhìn rất xinh đẹp!”
“…” Bị người ta khen là xinh đẹp, Hoắc Chấn Đông có chút không chống đỡ được, dời ánh mắt đi chỗ khác: “Vẫn còn sớm, cô cứ ngủ thêm chút nữa đi.”
“Không được, tôi phải về sớm mới được.” Mộ Thập Thất nhìn Hoắc Chấn Đông: “Nếu anh vẫn buồn ngủ thì cứ ngủ tiếp đi, tôi tự đi về được.”
“Không sao đâu, tôi đưa cô về.” Anh ta ngồi dậy, nhìn thấy Mộ Thập Thất đang ngồi xổm ở trước mặt mình liền có cảm giác cô giống như một con chó con, ánh mắt khiến cho người ta có chút không kháng cự được.
Ánh mắt anh ta bất giác rơi vào trên môi của cô, vậy mà bắt đầu tưởng tượng ra cảm giác khi được chạm vào đó.
Anh ta là ma quỷ sao?
Rất nhanh Hoắc Chấn Đông đã ngăn lại được ý nghĩ này của mình, nói với Mộ Thập Thất: “Cô đứng dậy đi, ngồi xổm ở đó làm gì vậy?”
Mộ Thập Thất ngồi xổm trên mặt đất định đứng lên nhưng lại tuyệt vọng nói: “Chân tôi tê.”
“…” Hoắc Chấn Đông nhìn cô nhóc này, đưa tay kéo cô lên.
Mộ Thập Thất vịn tay của anh ta đứng lên, nói với Hoắc Chấn Đông: “Tôi muốn đi tắm rửa.”
“Về nhà rồi tắm sau!” Hoắc Chấn Đông nói: “Ba mẹ cô biết cô qua đêm ở chỗ của tôi nên cô về nhà rồi hẵng tắm sau, như vậy bọn họ cũng yên tâm hơn một chút.”
Tránh cho bọn họ lại tưởng rằng anh làm gì Mộ Thập Thất, có giải thích cũng không rõ ràng được.
Mộ Thập Thất nhìn Hoắc Chấn Đông: “Anh vẫn còn sợ mình bị lỗ vốn à? Tôi còn chưa nói gì mà!”
Anh ta vẫn còn sợ mình sẽ hủy đi sự trong sạch của anh ta!
Hơi quá đáng rồi đấy!
Hoắc Chấn Đông nhìn lướt qua Mộ Thập Thất: “Tôi không có ý này.”
Cô có thể đừng suy nghĩ nhiều như vậy được không?
“Không tắm thì không tắm.” Mộ Thập Thất nói: “Tôi cứ trở về như vậy sợ là ba mẹ tôi lại tưởng rằng anh không được ấy chứ!”
Cô đắc ý nói sau đó định đi ra nhưng lại bị Hoắc Chấn Đông kéo lại: “Cô vừa nói cái gì?”
Mộ Thập Thất chân vẫn còn hơi tê, bị anh kéo một cái như vậy liền trực tiếp ngã vào trong ngực anh ta.
Cô nhìn anh ta, nói: “Nói anh không được.”
Hoắc Chấn Đông ôm lấy Mộ Thập Thất: “Không ai nói cho cô biết là không được nói thẳng với một người đàn ông là họ không được sao?”
Anh ta là một người đàn ông, cô nói như vậy sẽ thật sự khiến anh muốn bắt nạt cô thật đấy!
Mộ Thập Thất khẽ gật đầu: “Vậy sau này tôi sẽ không nói ở trước mặt anh nữa.”
Hoắc Chấn Đông dở khóc dở cười: “Cô thật đúng là có thể làm như vậy.”
Mộ Thập Thất bị anh ta kéo một cái, bình thường bọn họ vẫn giống như anh em, rất ít khi thân mật giống như bây giờ.
Vốn cũng sắp kết hôn rồi nên thật ra chuyện này cũng không có gì.
Chỉ có điều dù gì cô cũng là con gái, lúc bị anh ôm vẫn cảm thấy lòng mình hơi dựng lên chứ không nghe theo sai khiến của bản thân.
Đây là phản ứng tự nhiên lúc một người con gái bị một người con trai ôm lấy chứ tuyệt đối không phải bởi vì cô có ý nghĩ gì với anh ta đâu.
Mộ Thập Thất nói: “Anh mau thả tôi ra.”