Hoa Cảnh Du gọi người đến châm trà nước.
Hết thảy nhìn qua cũng khá bình yên, Cao Thanh Thu cũng thở dài một hơi.
Chỗ ngồi của Cao Thanh Thu là giữa Hoa Ngọc Thành và bà Cao, khi cô ngồi xuống nhìn về phía Hoa Ngọc Thành, tuy cô đang cố gắng duy trì sự bình tĩnh, nhưng trong trường hợp như thế này cô liền hồi hộp muốn chết, may mà còn có chú ở đây, nhìn thấy chú lòng liền an tâm lạ.
Bà Cao uống trà rồi thở dài một hơi, nhìn trên bàn dã ngồi đầy người lại không nhìn thấy Lý Sơn, nhịn không được hỏi: “Cậu ta sao còn chưa đến đây?”
“cậu ta?”
Bà Hoa không hiểu ý bà Cao nói là ai, cả nhà hai họ đều đã có mặt, ở đây còn thiếu ai nữa đâu?
Bà Cao nhìn Cao Thanh Thu, Cao Thanh Thu mới hiểu được: “người mẹ con nhắc đến hẳn là Lý tiên sinh ạ.”
Hoa Cảnh Du cười nói: “trước đây bác gái đã gặp qua Lý Sơn sao ạ?”
“Bà ấy đã gặp qua một lần ạ.”Cao Thanh Thu giải thích xong, mới nói với bà Cao: “Mẹ à, người kết hôn với con không phải là Lý Sơn, mà là anh ấy.”
Cao Thanh Thu chỉ về Hoa Ngọc Thành ngồi cạnh.
Bà Cao hiểu lầm như vậy khiến Cao Thanh Thu hơi xấu hổ.
“Cậu ta?” nghe xong lời Cao Thanh Thu, lông mày bà Cao đều đã nhướng lên.
Bà vốn cho rằng Cao Thanh Thu gả cho Lý Sơn, Lý Sơn người kia, nhìn qua cũng ổn, nếu điều kiện trong nhà khá giả chút thì bà sẽ miễn cưỡng chấp nhận thôi.
Nhưng mà…bà không ngờ rằng, người Cao Thanh Thu gả cho lại là tên…tàn tật ngồi trên xe lăn này?
Sự thật này , bà không chấp nhận nổi nữa!
Nếu để cho người ta biết, con gái bà gả cho một người ngồi trên xe lăn, bà còn có thể ngẩng đầu lên được hay sao?
Nhung mà, cả nhà này ăn mặc quá bình thường, nhìn qua không giống như người có tiền, so sánh với bà Trần cả người hàng hiệu thì hoàn toàn không phải là một cấp bậc với nhau, sau này bà sẽ không được chỗ tốt gì mà còn phải cứu tế bọn họ nữa ấy chứ.
Nghĩ vậy, tâm tư bà Cao liền không thoải mái được.
Hoa Cảnh Du nói: “gọi món trước đã, bác trai bác gái có kiêng món gì không ạ?”
Bà Cao không lên tiếng, Cao Thanh Thu thay bà đáp: “Không có ạ, như binh thường là được rồi ạ.”
Cô nhìn qua bà Cao, khẽ giọng nói: “Mẹ.”
Người ta nói chuyện với bà, bà lại không đáp lời, đối xử với nhau không có lễ nghĩa gì cả?
So với mẹ con họ Trần kia thì thái độ nhà họ Hoa thật sự tốt hơn nhiều, ba mẹ lại làm bộ dáng này, Cao Thanh Thu cũng không biết bà đang nghĩ gì nữa.
Hoa Cảnh Du đang gọi món.
Bà Hoa nhìn bà Cao, lễ phép nói: “Thanh Thu là đứa trẻ ngoan, chúng tôi rất hài lòng với nó, hôm nay mời hai vị đến là muốn bàn bạc về việc kết hôn của chúng nó.”
Thái độ lễ nghi của bà Hoa như vậy, nếu như là đổi thành bất cứ người khác sẽ không nổi giận được gì với bà.
Nhưng tới lượt bà Cao thì cứ không nể mặt gì: “kết hôn? Tôi không đồng ý đâu!”
Bà Hoa ngây người một lúc mới hỏi: “Tại sao? Tình cảm hai đứa nhỏ rất tốt đẹp mà.”
Đoạn thời gian này, quan hệ giữa Hoa Ngọc Thành và Cao Thanh Thu tốt bao nhiêu đều lọt vào mắt cả nhà họ.
Trước đây bà chưa từng thấy con trai bà bảo vệ một người con gái đến như vậy, Dương Nhạc Linh cũng chưa từng được đối xử như vậy.
Bà Cao nhìn Hoa Ngọc Thành, không vừa lòng với bộ dạng của Hoa Ngọc Thành chút nào, cũng không hài lòng với gia cảnh nhà họ Hoa.
Nhưng bà cũng không thể nói “con trai các người là người tàn tật được”, chỉ nói: “Thanh Thu nhà tôi mới mười tám tuổi thôi, tôi còn chưa muốn gả nó cho người ta.”
Cao Thanh Thu: “…”
Trước đây người không kịp chờ đợi muốn gả cô cho Trần Viễn là ai hả?
Không phải là mẹ ruột cô đó sao?
Không ngờ đến bây giờ bà lại lấy tuổi tác của cô mà nói ra đây.
Cao Thanh Thu nói: “Con sắp hai mươi rồi!”
“Gì mà hai mươi chứ? Con bao nhiêu tuổi mà mẹ không nhớ hay sao?” bà Cao liền phản bác lời Cao Thanh Thu: “Dù sao thì cuộc hôn nhân này, tôi không đồng ý đâu.”