Đinh Cẩn nhìn Cao Thanh Thu, hỏi: “Cậu tôi không đến cùng cô sao?”
Lúc trước hắn là lười nói chuyện với Cao Thanh Thu, nhưng là bây giờ, sẽ tìm đủ mọi chuyện để chủ động bắt chuyện với cô.
Cao Thanh Thu nhìn Đinh Cẩn một cái, cảm thấy hắn đúng là có bệnh.
Lần trước đối với hắn như vậy, hắn không phải hẳn là tức đến muốn chết, thái độ càng không tốt với cô hơn sao?
Làm sao ngược lại, biến thành người khác vậy, ngoan ngoãn đến không ngờ?
Chẳng lẽ trong xương tủy hắn chính là một kẻ thích bị ngược?
Hoa Châu Du thấy con trai rốt cuộc mở mang trí tuệ, không lại chẳng qua là nhằm vào Cao Thanh Thu, nở nụ cười, “Cậu con đi công tác còn chưa có trở lại, đoán chừng phải ngày mai mới về, sợ Thanh Thu ở trong nhà một mình buồn chán, mẹ liền gọi mợ con đến.”
Đinh Cẩn nói, “Ồ.”
Tầm mắt Cao Thanh Thu rơi trên người Vũ Minh Hân, trước Vũ Minh Hân cùng với cô khoe khoang nói muốn đi Đại Lý, nhưng bây giờ lại không đi, quả thật là hài hước.
Cao Thanh Thu cũng không có bỏ qua cái cơ hội bỏ đá xuống giếng này: “Không phải là nghe nói, hai người muốn đi Đại Lý sao? sao không đi nữa?”
Nếu biết Đinh Cẩn không đi, cô liền không đến rồi.
Hoa Ngọc Thành không có ở đây, Cao Thanh Thu không muốn nhìn thấy Đinh Cẩn.
Đinh Cẩn sợ Cao Thanh Thu hiểu lầm, trực tiếp phủ nhận: “Không có.”
“Không?” Cao Thanh Thu ý vị thâm trường nhìn Vũ Minh Hân, Vũ Minh Hân cảm giác càng khó chịu.
Nhưng mà, cô ta đã đáp ứng muốn làm hòa với cùng Cao Thanh Thu, không thể không buộc chính mình mà lấy lòng nở nụ cười, ” hôm nay mình cũng có quà cho cậu đấy, Thanh Thu ạ!”
“Qùa?” Cao Thanh Thu nhìn Vũ Minh Hân, thần sắc trên mặt không thay đổi tí nào, Vũ Minh Hân thích giả bộ, cô ta đơn giản chính là nghĩ ở trước mặt Hoa Châu Du biểu hiện ngoan ngoãn một chút, thay đổi ấn tượng của Hoa Châu Du ấn tượng đối với mình!
Vũ Minh Hân từ trong túi xách lấy ra một bộ đồ trang điểm, “Thanh Thu, cái này là đưa cho cậu, mình nhờ ba mình từ nước ngoài mang về, cậu thử dùng một chút xem, có thích hay không?”
“Không cần.” Cao Thanh Thu nói: “thứ đắt như vậy, tôi nhận không nổi.”
Vũ Minh Hân không bỏ cuộc, cô ta lấy ra một tấm thẻ, đối với Cao Thanh Thu nói: “Lần trước cậu đến nhà mình vay tiền, khi đó trong nhà khó khăn, bất quá bây giờ đã có tiền, mẹ mình bảo mình đem tiền đến cho cậu.”
Cao Thanh Thu nói: “Tôi hiện tại không cần, cô lấy về đi.”
“Thanh Thu, mình chỉ là muốn giúp cậu một chút.” Vũ Minh Hân một mặt ủy khuất: “mình biết, trước cậu hận mình, là bởi vì mình không có cho cậu vay tiền, nhưng mà thời gian đó, tình hình trong nhà mình thật sự thật không tốt…”
Cao Thanh Thu mặt cứng đờ, không nghĩ tới Vũ Minh Hân lại nhắc đến việc này.
Cô biết Nhà họ Vũ cũng không thiếu tiền, không nguyện ý cho cô mượn, vậy cũng là của quyền của người ta, Cao Thanh Thu cho tới bây giờ không có ghi hận qua.
Hiện tại Vũ Minh Hân lại nói như hai người quyết liệt là bởi vì cô không có mượn được tiền, thực tế là nói có không biết mất mặt.
lần đầu tiên Cao Thanh Thu có ý nghĩ muốn đánh nát mặt Vũ Minh Hân.
Nhưng mà, Hoa Châu Du ở nơi này, Cao Thanh Thu cũng không muốn để cho mình mất phong độ, tránh cho để cho người khác cảm thấy cô là thẹn quá thành giận.
Cô hướng về phía Vũ Minh Hân cười một tiếng, “cô không nói vay tiền cũng còn đỡ, nói đến vay tiền, tôi ngược lại thật ra nhớ lại chuyện ngày đó. Cô nói trong nhà của tôi nghèo, đời này sẽ không có tiền đồ gì, vẫn là ngoan ngoãn trở về lập gia đình. Giờ đưa tiền cho thứ người như tôi mượn, liền không sợ tôi trả không nổi sao?”
Vũ Minh Hân vốn là nghĩ để cho người khác cảm thấy Cao Thanh Thu là một người không mượn được tiền đã nổi giận, người nhỏ mọn, kết quả, lời này của Cao Thanh Thu, trực tiếp làm tính toán của cô ta trở về con số không.
Ngược lại thì nhân phẩm của Vũ Minh Hân, đáng để cho người khác nghĩ ngợi