CHƯƠNG 1166: LẠNH HAY KHÔNG?
Lâm Vi để đồ lên trên bàn, Tả Dục ngồi xuống sô pha, nhìn căn phòng lạnh lẽo này.
Trước đây khi hai người bọn họ ở đây, căn phòng không lớn này, đều rất ấm áp, nhưng bây giờ, lại càng lúc càng lạnh.
Lâm Vi từ máy lọc nước rót cho anh ta một ly nước, để trước mặt anh ta, nước là nước lạnh. Tả Dục nói: “Lúc em ở nhà, uống nhiều nước ấm một chút.”
“Không sao.” Lâm Vi nhàn nhạt nói: “Bình thường bận bịu, cũng không để ý mấy thứ này.”
Cô ta nhìn điều hòa, cầm điều khiển ấn một cái, không phản ứng, bỗng cảm thấy có hơi ngại, cô ta quên mất mất ngày trước điều hòa đã hỏng rồi, mãi không gọi người đến sửa.
Thợ đến nhà sửa cũng cần không ít tiền, cô ta gần đây rất cần kiệm, chỗ nào có thể tiết kiệm được thì đều tiết kiệm.
Tả Dục hỏi: “Điều hòa hỏng rồi sao?”
“Ừm.” Lâm Vi để điều khiển về chỗ cũ: “Anh lạnh sao?”
Tả Dục không trả lời, mà đứng dậy, đi đến trước điều hòa xem xét.
Trước đây khi bọn họ ở cùng nhau, trong nhà có cái gì hỏng đều là Tả Dục sửa.
Có điều sửa điều hòa không có dễ như vậy, anh ta kiểm tra một lúc, cũng không có cách gì, chỉ nói: “Ngày mai gọi người đến sửa!”
Bây giờ là mùa đông, cô một mình ở trong căn phòng lạnh như vậy, nghĩ thôi cũng không chịu nổi rồi.
Lâm Vi nhìn Tả Dục: “Anh đến đây có chuyện gì không?”
“Anh nghe nói chuyện điều động công tác của em nên đến thăm.”
“…” Nhắc đến chuyện này, Lâm Vi cúi thấp đầu: “Đã không sao rồi.”
“Em ở công ty vẫn tốt cả chứ?” Tả Dục nhìn cô: “Có gì không quen hay không?’
“Không sao.” Lâm Vi nói: “Tôi sẽ quen thôi.”
Trừ bị nhiều người khác lườm nguýt nhiều một chút, cũng không có chỗ nào không tốt cả.
Tả Dục nhìn Lâm Vi, mãi không lên tiếng.
Bọn họ lần trước gọi điện đến, ở trong điện thoại cô ta nói không ít với anh ta, tuy nhiên, ở trước mặt, lòng tự tôn quá lớn, lại khiến cô một chữ cũng không nguyện ý nói ra.
Tả Dục nói: “Đã rất muộn rồi, anh về trước đây.”
“Được.” Cô ta đứng dậy, tiễn anh ta ra cửa.
Tả Dục thay giày đi ra ngoài, Lâm Vi đứng ở cửa nhìn bóng lưng của anh ta, có một loại xúc động rất muốn giữ anh ta lại, nhưng lại nhẫn nhịn.
Cô ta có lỗi với anh ta, hai người hiện nay đã không thể được nữa.
Cho nên, dù hy vọng anh ta quay lại, cô ta cũng sẽ không mở miệng.
Cô ta nhìn thấy anh ta rời khỏi, mất hút khỏi hành lang, nước mắt chua xót từ từ rơi xuống.
Cô ta không có đóng cửa, cảm xúc lạc lõng mất khống chế mà ngồi sụp xuống, ôm lấy hai chân.
Cô ta tưởng rằng bản thân không có yêu anh ta một chút nào, nhưng mất đi rồi mới biết, thì ra bản thân, thật sự thật sự rất thích anh ta.
anh ta tốt như vậy, bất luận điểm nào đều tốt hơn Cố Đinh Cẩn, là cô ta mê muội, mất đi người yêu mình nhất.
Nước mắt không khống chế được, giống như dòng suối tuôn ra, âm thanh và hơi thở của cô ta dần dần trở nên không ổn định.
Đại khái mất khoảng 10 phút, cô ta lại nghe thấy tiếng bước chân, nhìn thấy có người đi tới, đứng trước mặt cô ta.
Mắt của Lâm Vi vẫn ướt, cô nhìn thấy Tả Dục lần nữa quay lại thì có hơi ngạc nhiên.
Tả Dục đại khái cũng không ngờ sẽ nhìn thấy bộ dạng này của cô.
anh ta trước nay thương cô ta, không muốn nhìn thấy cô chịu tổn thương hay bất cứ nỗi buồn nào, lúc này nhìn thấy mắt cô đỏ hoe vì khóc giống như con thỏ vậy, anh ta càng không nhịn được, trực tiếp đi đến.
Lâm Vi mở miệng: “Anh sao…”
Mấy chữ “quay lại rồi” còn chưa nói hết, anh ta đã đưa tay ôm cô ta vào lòng.
Cái ôm của anh ta rất ấm, Lâm Vi bị anh ta ôm trong lòng, có một loại cảm giác rất phức tạp, không dễ gì mới hỏi nốt được câu hỏi chưa nói hết: “Anh sao… quay lại rồi?”
Tả Dục nói: “Nhớ em thì quay lại.”