Cô thỉnh thoảng sẽ mua quần áo mới,nhưng vẫn là dùng tiền của cô để mua.
Như vậy Cao Thanh Thu làm sao có thể cầm tiền của anh, sau đó không đi làm thêm cơ chứ?
Lý Sơn nói: “Không nghĩ tới lòng tự trọng của cô ấy lại cao đến vậy.”
Ban đầu Cao Thanh Thu đáp ứng cùng Hoa Ngọc Thành kết hôn, Lý Sơn còn suy nghĩ, cô nhất định là nhìn trúng tiền của Ngài Hoa, lại không nghĩ rằng, trừ học phí, cô không có lấy thêm bất cứ đồng tiền nào của Hoa Ngọc Thành nữa.
Liền ngay cả lần trước, anh đưa cô thẻ để nộp học phí, bên trong còn thừa chút tiền, lúc trở về, Cao Thanh Thu cũng trả lại cho anh.
Hoa Ngọc Thành nhìn Lý Sơn một cái, “Là cậu coi thường cô ấy.”
Anh biết, Cao Thanh Thu không giống những người khác.
Cũng chính bởi vì vậy, Hoa Ngọc Thành từ đó đến nay chưa từng can thiệp tự do của cô.
Chỉ cần cô về sớm một chút, đừng ở bên ngoài quá lâu để cho anh phải lo lắng là tốt rồi.
–
Buổi tối, Cao Thanh Thu tắm xong đi ra, ngồi trước máy vi tính, gần đây khách đến quán quả thực quá nhiều, lúc tan việc là cảm thấy cả người đều mệt mỏi dã rời.
Nhưng mà, Facebook của cô mỗi ngày đều phải đăng status mới, cô cũng không dám lười biếng.
Hoa Ngọc Thành từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Cao Thanh Thu đang ngồi trước máy vi tính, không nhịn được hỏi: “sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Chú ơi.” Cao Thanh Thu nhìn về phía Hoa Ngọc Thành, nói: “chuyện công việc của em.”
“Gặp phải vấn đề gì rồi hả?” Hoa Ngọc Thành tiến tới, dừng ở bên cạnh của cô, vừa vặn có thể nhìn thấy màn hình máy vi tính của cô.
Cao Thanh Thu nói: “em đang suy nghĩ một chuyện.”
“Chuyện gì? Nói ra, để xem anh có thể giúp được em không?”
Cao Thanh Thu hiện tại cũng nghĩ không ra biện pháp, không thể làm gì khác chỉ có thể viết chuyện của mình cùng Hoa Ngọc Thành.
Trang cá nhân của cô, do được Hoa Ngọc Thành cho người ở phía sau thúc đẩy nên số lượng người xem tăng lên, cô đã bắt đầu nhận quảng cáo.
Tổng cộng nhận hai phần quảng cáo,nhưng mà… Fan đối với những quảng cáo này không hài lòng cho lắm.
Dù sao bọn họ theo dõi cô, không phải là vì để xem quảng cáo.
Cao Thanh Thu rất sợ, tiếp tục như vậy sẽ chẳng còn mấy người theo dõi Facebook của mình nữa.
Cho nên, cô đang suy nghĩ chuyện này.
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, nói: “em làm cho người khác không phát hiện ra em đang quảng cáo, không được sao?”
“Là sao?” Cao Thanh Thu nghe không hiểu ý của Hoa Ngọc Thành.
Hoa Ngọc Thành giải thích: “lồng ghép quảng cáo vào câu chuyện như chỉ là tình cờ nhắc đến.”
“…” Cao Thanh Thu sửng sốt một lúc, mới phản ứng được lời của Hoa Ngọc Thành: “Đúng vậy, sao em không nghĩ ra nhỉ.”
Nếu chỉ đăng quảng cáo như bình thường, người theo dõi nhất định sẽ cảm thấy rất chướng mắt.
Nhưng nếu như đem quảng cáo lồng vào bài viết của cô, người khác nhìn vào, chẳng những không cảm thấy chướng mắt, còn cảm thấy bài viết thú vị, mà vẫn đạt được hiệu quả quảng cáo.
Gợi ý Hoa Ngọc Thành làm cho Cao Thanh Thu mở mang đầu óc rất nhiều. Cao Thanh Thu rất nhanh liền biết phải làm sao, cô ngồi trước máy vi tính, bắt đầu suy nghĩ.
Hoa Ngọc Thành ngồi ở bên cạnh, nhìn bộ dáng nghiêm túc của Cao Thanh Thu, phát hiện cô thật sự rất thông minh, anh chẳng qua là gợi ý một cái, cô liền lập tức hiểu ý của anh, thậm chí rất nhanh liền có sáng kiến hay.
Trang fan page của Cao Thanh Thu, bình thường vốn chỉ đăng chút chuyện lý thú trong cuộc sống, lần này đăng bài là về chuyện cô giúp chú mua quà, sau đó vào shop mua hàng trên mạng gặp được một câu chuyện kì lạ.
Truyện này tuy rằng do cô viết lên, nhưng cô thêm hình ảnh quảng cáo để diễn tả,khiến người khác cho là cô chỉ đang viết chuyện.