“Ừm.” Cao Thanh Thu nói: “Còn mang theo vị hôn thê của anh ta qua đây nữa.”
“Vị hôn thê?”
Cao Thanh Thu thấy chồng mình hiếu kỳ, nhịn không được bật cười, “Làm sao, anh có muốn nhìn mặt người ta không?”
Cô đoán chồng cô hẳn rất tò mò, dù sao quan hệ của hai người họ tốt như vậy.
Hoa Ngọc Thành nói: “Không muốn.”
Cao Thanh Thu ngồi xuống chỗ bàn học, lật sách xem bài tập, nói với Hoa Ngọc Thành: “Thứ sáu em có bài kiểm tra rồi mà giờ còn chưa học được gì vào đầu.”
Mỗi ngày vừa phải học vừa phải làm, lại còn bận rộn chuyện con cái, Cao Thanh Thu cảm giác mình bận rộn giống như con quay vô cực.
Hoa Ngọc Thành nói: “Đến đây anh xem nào.”
Cao Thanh Thu nhìn anh một cái, ngọt ngào cười cười, cầm lấy sách, sấn tới bên cạnh anh.
Gặp phải chỗ nào không biết, thuận tiện còn bảo anh giúp cô giảng một chút.
Cao Thanh Thu cảm giác Hoa Ngọc Thành giống như một kho bách khoa toàn thư, cái gì cũng biết, cô không cần đi đâu hết.
Cô vùi vào ngực Hoa Ngọc Thành, che kín chăn, xem sách một hồi,bởi vì Hoa Ngọc Thành uống thuốc nên ngủ thiếp đi, cửa phòng đột nhiên bị gõ.
Vào lúc này có người gõ cửa, Cao Thanh Thu suy đoán chắc là Hoắc Chấn Đông.
” Tôi ra mở cửa ngay.”
Cô buông sách xuống, mang dép đi về phía cửa, quả nhiên là Hoắc Chấn Đông, bên cạnh còn có Mộ Thập Thất đi theo sau, cô ấy đang ăn mặc quần áo của Cao Thanh Thu.
Mộ Thập Thất thay quần áo của Cao Thanh Thu, làm cho người ta có một cảm giác mới, Cao Thanh Thu thiếu chút nữa không nhận ra được.
Hoắc Chấn Đông thấy Cao Thanh Thu ngây ngốc, nói rõ rõ ý đồ, ” Cô ấy nói muốn dùng máy tính một chút, em có thể cho cô ấy mượn hay không?”
“Ồ, được chứ.” Cao Thanh Thu nói: “Máy tính ở thư phòng, tôi đi lấy cho.”
Nói xong, cô dẫn bọn họ đi thư phòng, Cao Thanh Thu đi ở phía trước, thỉnh thoảng quay đầu lại liếc mắt nhìn.
Mộ Thập Thất cười hỏi: “Thanh Thu, cô nhìn cái gì thế?”
“Không có gì, chỉ là chị thay đổi như vậy, thiếu chút nữa tôi không nhận ra được.” Không còn là ăn xin nhếch nhác mới vừa vào nhà, mà đã trực tiếp biến thành nữ thần, sự thay đổi quá lớn này làm cho Cao Thanh Thu có chút theo không kịp tiết tấu.
Hoắc Chấn Đông nhìn lấy Cao Thanh Thu, luôn cảm thấy cô vô cùng ngốc nghếch.
Nhưng cũng vô cùng đáng yêu.
Tiến vào thư phòng, Cao Thanh Thu tìm đến laptop không dùng đến trong nhà, mở máy ra, thử một chút, mới đưa cho Mộ Thập Thất, “chị xem qua đi.”
Mộ Thập Thất nhận lấy, “Cảm ơn.”
Mặc dù hôm nay bị bắt đến đồn công an, nhưng cũng không uổng công hai ngày này cực khổ, tất cả video cùng ảnh chụp, Mộ Thập Thất đều thu thập xong, chỉ chờ gửi cho đồng nghiệp.
Cao Thanh Thu để Mộ Thập Thất ở lại trong thư phòng làm việc, cũng không quấy rầy nữa, tự mình mở cửa đi ra ngoài.
Hoắc Chấn Đông nhìn theo bóng lưng rời đi của cô, Mộ Thập Thất len lén kéo áo của Hoắc Chấn Đông, đem suy nghĩ của hắn kéo trở lại, ” Hoắc Chấn Đông, anh thích cô ấy phải không?”
Nhớ đến lúc trước Dương Nhạc Linh đã từng nói chuyện này vơi mình, lại nhìn thấy ánh mắt khi Hoắc Chấn Đông nhìn Cao Thanh Thu khi nãy, Mộ Thập Thất lập tức hiểu ra.
Xem ra, Dương Nhạc Linh không nói láo!
Hoắc Chấn Đông lập tức phủ nhận nói: “Không có.”
“Trên mặt anh viết lù lù rồi kia kìa.”
Còn muốn lừa cô ư?
Ngây thơ!
Mộ Thập Thất cơ trí cực kì, cái gì cũng chỉ cần nhìn liếc qua liền hiểu.
Hoắc Chấn Đông không vui nhìn cô một cái, ” Em quản quá nhiều rồi đấy.”
Coi như là vị hôn thê của mình, vậy cũng không có tư cách quản chuyện này.
Hoắc Chấn Đông không thích bị can thiệp, ít nhất anh ta cảm thấy, Mộ Thập Thất hiện tại không có tư cách này.
Mộ Thập Thất giả bộ sợ hãi, “Dữ như vậy làm cái gì? Thích thì nói là thích, tôi cũng đâu làm gì anh.”
Thật là, cái tên đàn ông này sẽ không cho rằng cô sẽ ăn giấm đấy chứ!
Cô ăn giấm cái rắm ý!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK