Hoa Ngọc Thành buông Cao Thanh Thu ra, đôi mắt đen nhánh nhìn cô.
Cao Thanh Thu xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nóng bừng lên, tim đập thình thịch, nói chuyện cũng lắp bắp: “Tôi, tôi, tôi… Tôi ra ngoài gặp anh Lý một chút.”
Nói xong cô lập tức trốn ra khỏi vòm ngực của Hoa Ngọc Thành…
Lý Sơn vẫn luôn thấp thỏm ở bên ngoài, Cao Thanh Thu ở lâu thêm một giây, anh ta lại thấp thỏm thêm một chút. Anh ta chỉ sợ Cao Thanh Thu sẽ nói sai, khiến Hoa Ngọc Thành tức giận hơn.
Cửa đột nhiên mở ra, Cao Thanh Thu đi ra ngoài.
Lý Sơn dùng ánh mắt dò xét hỏi: “Không sao chứ?”
Cao Thanh Thu lấy tay vỗ mặt một cái, thấy tỉnh táo hơn tí chút.
Vừa rồi cô cuống quá nên xấu hổ chạy ra ngoài, không rõ Hoa Ngọc Thành như vậy là còn tức giận không? Hay là hết giận rồi?
Lý Sơn thấy cô không nói gì càng sốt ruột: “Tôi đã bảo cô đừng vào, cô còn đi, xong rồi!”
Thấy cô như vậy chắc là không dỗ được anh Hoa, không những thế còn bị mắng đến không nói lên lời rồi.
“Vào đi.”
Giọng Hoa Ngọc Thành từ bên trong truyền ra, Lý Sơn không để ý đến Cao Thanh Thu nữa, anh ta vội vàng đi vào, thấy Hoa Ngọc Thành ngồi bên cửa sổ: “Anh Hoa, chị dâu nhất quyết muốn vào, tôi không ngăn được, cô ấy cũng là có ý tốt, anh đừng tức giận!”
“Tôi đói rồi.”
Hoa Ngọc Thành cắt ngang lời Lý Sơn.
Lý Sơn hơi sững sờ, ngay sau đó cũng kịp phản ứng lại: “Vâng, vậy chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Chỉ cần Hoa Ngọc Thành chịu ăn cơm là được rồi.
Xem ra, là mình đã hiểu lầm Cao Thanh Thu? Cao Thanh Thu dỗ được anh Hoa rồi?
…
Trong phòng ăn tầng dưới, Cao Thanh Thu lẳng lặng ăn cơm, Hoa Ngọc Thành ngồi bên cạnh cũng không lên tiếng. Bình thường lúc ăn cơm bọn họ đều nói chuyện, Hoa Ngọc Thành vô cùng chiều cô, nhưng hôm nay cả hai người đều không nói câu nào.
Anh ta nghĩ là Hoa Ngọc Thành chịu xuống ăn cơm là công lao của Cao Thanh Thu, nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt, anh càng ngày càng thấy khó hiểu.
Cao Thanh Thu yên lặng ăn cơm, trong đầu vẫn còn miên man suy nghĩ về nụ hôn vừa rồi ở trong phòng, vừa nhớ lại hình ảnh đó mặt cô lại nóng lên, khiến cô không dám ngẩng đầu nhìn Hoa Ngọc Thành.
Bà Hoa thấy hai người như vậy, cũng cảm thấy kì lạ. Bà nhớ mình bảo Cao Thanh Thu lên gọi Hoa Ngọc Thành xuống ăn cơm, kết quả Hoa Ngọc Thành xuống rồi nhưng hai người lại không nói với nhau câu nào.
Bà hỏi Hoa Ngọc Thành: “Con với Thanh Thu cãi nhau sao?”
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu bên cạnh trả lời: “Không có.”
“Còn nói không có!” Bà Hoa nói: “Con tưởng mẹ bị mù sao?!”
Bà Hoa rõ ràng là không tin.
Cao Thanh Thu đáp: “Thật sự là không có.”
Bà Hoa thấy Cao Thanh Thu không những không tố cáo mà còn giúp Hoa Ngọc Thành giải thích, lại nói: “Con xem đi, Thanh Thu hiểu chuyện hơn, còn nói giúp con nữa.”
Cao Thanh Thu: “…”
Cô nhìn trộm Hoa Ngọc Thành một cái, ánh mắt theo bản năng rơi trên môi anh, cô thấy anh là người có đôi môi đẹp nhất mà mình từng gặp.
Trời ơi, đột nhiên cô cảm thấy mình có vẻ háo sắc, lập tức không dám nghĩ lung tung nữa, tập trung ăn cơm.
Hoa Ngọc Thành thấy cô không nói gì lại giơ tay lên, gắp thức ăn đặt vào bát cô, chứng minh hai bọn họ thật sự không cãi nhau.
“Cám ơn chú.” Nhìn cái cánh gà trong bát, Cao Thanh Thu nói cảm ơn, cô thích ăn thịt nhất.
Thấy hai người nói chuyện bà Hoa mới tin bọn họ thật sự không cãi vã.
Bà vừa thở phào nhẹ nhõm thì lại nghe thấy Hoa Ngọc Thành hỏi: “Nghe nói hôm nay
người nhà họ Dương tới?”