Cao Thanh Thu cũng không đoái hoài tới Hoắc Chấn Đông, chạy mau đi nhà vệ sinh.
Hoắc Chấn Đông lại cho là Cao Thanh Thu bị kích thích, hướng về phía Hoa Ngọc Thành hỏi: “cô ấy không sao chứ? Có cần tôi nói chuyện với bố tôi không?”
“Không có chuyện gì đâu.” Hoa Ngọc Thành cũng không giải thích.
Dương Nhạc Linh thích hiểu lầm thì cứ để cho cô ta hiểu lầm đi!
Cô ta càng là đắc ý, càng làm cho người ta cảm thấy cô ta giống như tên hề.
Anh không có hứng thú chấp nhặt với người bị bệnh thần kinh.
Dương Nhạc Linh vốn cho là Hoắc Chấn Đông xuất hiện, nhìn thấy chính mình rơi vào thế yếu, sẽ giúp mình lên tiếng, kết quả, từ đầu tới cuối anh ta đều chỉ quan tâm Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành!
Cao Thanh Thu từ phòng vệ sinh đi ra, nhìn thấy một cô bé chỉ tầm 17,18 đứng ở nơi đó, cô gái ấy rất xinh, tóc dài, mặc một chiếc váy công chúa màu trắng,chân trần không đi dép, nhìn cô ấy tinh khiết thanh thuần không vướng khói lửa nhân gian.
Hôm nay những người tới nơi này đều ăn mặc rất nghiêm chỉnh, cô bé lại khác những người kia, làm cho Cao Thanh Thu không thể rời mắt.
Cô bé kia thấy Cao Thanh Thu nhìn mình, đi đến trước mặt cô, ngọt ngào hỏi ” Chị xinh đẹp ơi, chị có thấy một anh nhìn rất cao, cao chừng này này, anh ấy mặc áo thể thao màu đen ý?”
“…” Cô bé này cũng cao tầm Cao Thanh Thu gương mặt lại như một con búp bê tình xảo, nhưng mà, nhìn cô ấy lại làm cho người ta có một loại cảm giác là lạ.
Cao Thanh Thu không nói ra được lạ ở đâu, lắc đầu một cái, “Chưa từng thấy.”
“Thật sự chưa từng thấy sao?” Cô gái không buông tha hỏi, vẫn hỏi tiếp.
Cao Thanh Thu nói: ” Đây là lần đầu tiên chị tới nơi này nên không thể giúp được em rồi.”
Hơn nữa cô cũng quả thật không thấy người nào như cô bé này tả.
“Ồ.” Cô bé nghiêm túc gật đầu, “Vậy nếu chị nhìn thấy anh ấy thì nhớ bảo anh ấy đến thăm em. Anh ấy đã hứa là sẽ tới thăm em rồi, nhưng em đợi rất lâu rồi vẫn chưa thấy anh ấy đến đây.”
Ánh mắt tội nghiệp của cô bé dường như thật sự mong đợi rất lâu rồi.
Cao Thanh Thu nói: ” Em có biết tên anh ấy không? Khi về chị sẽ đi hỏi giúp em.”
Mặc dù cô không biết, nhưng hẳn Hoắc Chấn Đông phải biết chứ?
Nơi này là nhà của anh ta, anh ta muốn tìm một người,không phải rất dễ dàng sao?
“Tên à? Em không nhớ rõ lắm, nhưng em có ảnh của anh ấy.” Cô bé lấy điện thoại ra, bắt đầu tìm ảnh chụp, tìm nửa ngày mới tìm thấy: “Ở chỗ này, chính là anh ấy.”
Cao Thanh Thu nhìn vào điện thoại. Rất khéo chính là, người này, Cao Thanh Thu có biết.
Cô Bật thốt lên: “Đây không phải là Cố Sùng Lâm sao?”
Cô bé này có ảnh của Cố Sùng Lâm, lại không biết tên người này?
Cái này cũng quá kỳ quái chứ?
“Chị biết anh ấy sao?” Ánh mắt của Cao Thanh Thu làm cho cô gái kia rất tò mò.
Cao Thanh Thu đang chuẩn bị mở miệng nói gì đó thì một giọng nói đột nhiên chen vào: ” An An.”
Hoắc Chấn Đông đi tới, sau lưng còn có một người giúp việc đi theo.
Nhìn thấy anh ta, cô bé kia sấn lại, nũng nịu gọi “anh ơi!.”
Hoắc Chấn Đông đi tới trước mặt cô gái đó, nhìn cô ấy một cái, chân mày cau lại, nói với người giúp việc đứng bên cạnh: ” Không nhanh mang con bé về đi, hôm nay nhiều người như vậy, để cho con bé ở bên ngoài chạy tới chạy lui gây ra phiền toái thế này à?”
Người giúp việc khẩn trương gật đầu, “Vâng ạ.”
Người kia đi tới, kéo tay của cô bé, “Tiểu thư, chúng ta trở về phòng thôi.”
Người mà Hoắc Chấn Đông gọi là An An kia, chưa từ bỏ ý định nhìn níu lại Cao Thanh Thu, ” Chị ơi, nếu chị nhìn thấy anh ấy thì nhớ bảo anh ấy đến thăm em nhé.”
“… Ừ, được…” Cao Thanh Thu nhìn ánh mắt của cô bé, không nhịn được đáp một tiếng.
Hoắc Chấn Đông xoa trán một cái, nhìn người giúp việc mang cô bé đi, mới nhìn sang Cao Thanh Thu, “Đây là em gái anh, con bé bị chấn động tâm lý, suốt ngày điên điên khùng khùng, em đừng để ở trong lòng.”