Buổi chiều Cao Thanh Thu đi học, lúc kiểm tra xong đi ra ngoài, Hoa Ngọc Thành gọi cô đi ăn cơm, cô trực tiếp đón xe tới.
Người phục vụ dẫn cô đến phòng bao, lúc đến đó thấy Hoa Ngọc Thành ngồi cùng Cố Sâm, anh ta còn mang theo Hoắc An An tới.
Cùng Cố Sâm ăn cơm đã trở thành chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn.
Chẳng qua, điều làm cho cô không nghĩ tới chính là, nơi này còn có ông Dương và Dương Nhạc Linh…
Hai người này làm sao cũng ở đây?
Cao Thanh Thu hoài nghi đi vào, “ông xã.”
Hoa Ngọc Thành nhìn cô một cái, mới vừa rồi ánh mắt anh còn lạnh lùng thấu tâm, cô vừa xuất hiện đã thêm mấy phần ôn nhu.
Chỉ có đối với Cao Thanh Thu, anh mới có ánh mắt dịu dàng như thế!
Dương Nhạc Linh ngồi ở bên cạnh cha, từ sau khi đi vào đến bây giờ cô ta vẫn không dám nói chuyện.
Bây giờ đối với Hoa Ngọc Thành này, ngoài kiêng kỵ ra thì không còn gì khác.
Cho nên ở trước mặt Hoa Ngọc Thành, Dương Nhạc Linh cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ mình làm gì chọc đến Hoa Ngọc Thành.
Trong lòng ông Dương cũng vô cùng hoang mang, Hoa Ngọc Thành hôm nay chủ động hẹn ông ta ra dùng cơm, còn bảo ông ta dẫn Dương Nhạc Linh theo, từ lúc vào cửa đến giờ ông Dương vẫn đang nghĩ, có phải mình lại làm gì làm Hoa Ngọc Thành mất hứng rồi hay không?
Mãi đến sau khi Cao Thanh Thu đi vào, bầu không khí mới hòa hoãn hơn.
Bên cạnh Hoa Ngọc Thành có một chỗ trống, Cao Thanh Thu khéo léo ngồi xuống, lên tiếng chào hỏi Cố Sâm, “Sư phụ.”
Hoa Ngọc Thành cau mày, nhìn Cao Thanh Thu, ” Từ lúc nào anh ta lại thành sư phụ của em rồi hả?”
Sao anh lại không biết chuyện này?
“Ngày hôm qua.” Cao Thanh Thu nói: ” Em nhận anh ấy làm sư phụ, em có thể học rất nhiều thứ từ chỗ anh Ấy.”
“…” Hoa Ngọc Thành đối với chuyện này tràn đầy ý kiến, nhìn về phía Cố Sâm. Trên mặt Cố Sâm lộ nụ cười khó xử, xin lỗi nói: “Xin lỗi, tôi nẫng tay trên của cậu rồi.”
Nói là vậy, Nhưng nghe câu xin lỗi này lại không có thành ý chút nào, thậm chí có một loại cảm giác cố ý khiêu khích.
Lông mày Hoa Ngọc Thành run lên.
Cao Thanh Thu ngồi ở bên cạnh, ánh mắt rơi vào trên người Dương Nhạc Linh, “Hôm nay thật náo nhiệt.”
Bà cô Dương cũng ở đây.
ông Dương nhìn lấy Cao Thanh Thu, nghe nói Cao Thanh Thu sinh con cho Hoa Ngọc Thành, lúc tiệc rượu đầy tháng, người nhà họ Dương cũng không đi, nhưng bọn họ biết,địa vị của Cao Thanh Thu bây giờ ở nhà họ Hoa khẳng định vững chắc không gì có thể lay động.
Bây giờ Cũng không dám đắc tội cô.
Dương Nhạc Linh rất lâu không có gặp Hoa Ngọc Thành rồi, bao lâu rồi thì cô ta không nhớ rõ nữa.
Giờ phút này lại nhìn thấy Hoa Ngọc Thành, có một loại cảm giác thê lương không hình dung ra được.
Cô ta đã từng là vị hôn thê của Hoa Ngọc Thành, là người phụ nữ mà tất cả các cô gái của Giang Châu đều hâm mộ, cho tới bây giờ, Hoa Ngọc Thành vẫn cao cao tại thượng, mà mình…
Cô ta cúi đầu xuống, uống ly nước, không lên tiếng.
Bữa cơm này, làm cho ông Dương run sợ trong lòng, ông ta nhìn Hoa Ngọc Thành, hỏi: “Ngọc Thành hôm nay cậu mời chúng tôi ăn cơm, có chuyện gì không?”
Cao Thanh Thu ở một bên nghe, có chút ngoài ý muốn, lại là Hoa Ngọc Thành mời bọn họ tới.
Cô còn tưởng rằng là do ông ta mặt dày tới đây!
Hoa Ngọc Thành múc cho Cao Thanh Thu một bát canh nóng, nói: “Không có gì, chỉ là muốn mời các người đi ra ăn bữa cơm mà thôi, cùng ông Dương cũng là nhiều năm lão giao tình, không phải sao?”
Thái độ Hoa Ngọc Thành rất hiền hòa, nói xong câu đó, anh nhìn Dương Nhạc Linh một cái.
Dương Nhạc Linh bị anh trừng một cái, không tự chủ cúi đầu xuống.
Cô ta cũng không biết tại sao, hiện tại mình lại sợ Hoa Ngọc Thành tới như vậy.
ông Dương vừa nhìn thấy ánh mắt đó của của Hoa Ngọc Thành, nhất thời liền biết, chuyện này, khả năng lại có quan hệ với Dương Nhạc Linh.
Ông ta thực sự muốn quỳ xuống trước mặt cô con gái này của mình, đứa con gái này có thể đừng gây chuyện nữa hay không? để cho ông ta an hưởng tuổi già khó đến thế cơ à?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK