“Không có.” Cao Thanh Đức nói: “chị ấy không phải là bạn của chị sao?”
Trong mắt cậu ta, chẳng qua chỉ coi Trương Tâm Dao là bạn của chị gái.
Cao Thanh Thu nhìn em trai thở dài, có chút bát quái hỏi: “Thanh Đức, em thích kiểu phụ nữ gì?”
Cao Thanh Đức nhìn cô một cái: “Em có bạn gái rồi.”
“À?”
“Đại Kiều là bạn gái của em.”
“Em chơi game bị ngáo luôn rồi hả?” Cao Thanh Thu liếc cậu ta một cái, trong đầu cũng chỉ có trò chơi.
Cao Thanh Đức nói: “Nếu như bắt buộc phải chọn thì chắc là như chị ”
Cao Thanh Thu”…”
Cao Thanh Đức hỏi: “Đúng rồi, chị Lâm Vi gần đây làm sao thế? mấy ngày nay chị ấy không đến chiến đội rồi”
“…” Cao Thanh Thu hơi sửng sốt một chút, “Không đến á? Tại sao?”
Lâm Vi không phải là đang làm thêm ở chiến đội sao? Tại sao không đến đó?
Cao Thanh Đức nói: “Em nghe nói hình như chị ấy cãi nhau với đội trưởng và Tả Dục, em cũng không biết chuyện gì xảy ra.”
“Ồ, để lúc về chị hỏi lại xem sao. ”
Giúp Cao Thanh Đức mua xong quần áo, Cao Thanh Thu đón xe về nhà, trên đường, không nhịn được nhắn tin cho Tả Dục: “mấy người cãi nhau với Lâm Vi à?”
Tả Dục nhắn lại: “cô ta bắt nạt cậu, Đinh Cẩn rất tức giận, tôi cũng rất tức giận. Lúc Trước còn tưởng cô ta là người tốt, muốn tác hợp Đinh Cẩn và cô ta, không nghĩ cô ta lại làm ra loại chuyện này.”
“Tôi nghe nói mấy ngày nay cô ấy không đến chiến đội phải không?.”
“Không biết, cô ta không tới thì thôi, nói không chừng người ta còn đang bận.” Tả Dục nói chuyện vô cùng chua chát.
Tâm của cậu ta hướng về Cao Thanh Thu, ở trong trường học không nhìn được người bên cạnh bắt nạt cô, ai cũng không được, kể cả Lâm Vi.
Cao Thanh Thu không nghĩ tới bọn họ là bởi vì mình mới cãi nhau với Lâm Vi!
Nhưng mà, trong lòng cũng không cảm thấy vui vẻ.
Xe đến Nhà họ Hoa, Cao Thanh Thu từ trên xe bước xuống, đi vào sân, nhìn thấy trong sân, dưới tán cây, có hai người đứng ở nơi đó, xa xa chỉ nghe thấy một giọng nữ, “Đinh Cẩn, anh đã giận em lâu như vậy rồi, đừng giận em nữa có được không? Anh tha thứ cho em đi, em bảo đảm sau này sẽ không bao giờ chọc anh tức giận nữa?”
Cao Thanh Thu nhíu mày một cái, trời đã tối, cô không thấy rõ người kia, nhưng nghe giọng nói lại phát hiện, người đang nói chuyện với Đinh Cẩn, lại là… Vũ Minh Hân?
Sao Vũ Minh Hân lại tới nơi này?
Từ lần trước, Cao Thanh Thu để cho Đinh Cẩn nhìn thấu bộ mặt thật của Vũ Minh Hân xong, Vũ Minh Hân cũng không có cơ hội tới Nhà họ Hoa nữa.
Đinh Cẩn nhìn cô ta, nói “Cô không thấy nhạt nhẽo à.”
“Không nhạt nhẽo!” Vũ Minh Hân dùng ngọt ngào giọng nói: “em thích anh, coi như anh có ghét em, em vẫn thích anh.”
“Trách xa tôi một chút.” Đinh Cẩn phiền não nói.
Đối mặt với một Đinh Cẩn như vậy, Vũ Minh Hân không những không tức giận, còn chủ động ôm lấy cánh tay của hắn, “Không muốn. Em chỉ muốn ở bên cạnh anh thôi mà!không phải Lâm Vi mấy ngày hôm trước vì tiếp cận anh mà làm tổn thương Cao Thanh Thu sao? gần đây em đã thay đổi rồi, không làm chuyện xấu nữa đâu, anh tin em đi mà.”
Cao Thanh Thu ở một bên nhìn hai người họ “Liếc mắt đưa tình” không buồn xen vào.
Chuyện của Đinh Cẩn cô không hiểu được, thậm chí cô còn cảm thấy, Đinh Cẩn có chút thích Vũ Minh Hân.
Bằng không, Lâm Vi ở bên cạnh hắn lâu như vậy, hắn đều thờ ơ không động lòng, làm sao lại luôn cùng Vũ Minh Hân dây dưa không rõ?
Vừa mới tách khỏi Vũ Minh Hân không bao lâu, hiện tại lại ở cùng một chỗ.
Vào cửa, Cao Thanh Thu mới biết, Vũ Minh Hân hôm nay là cùng mẹ cô ta đến đây, gần đây Hoa Thị muốn mua một mảnh đất của công ty nhà họ Vũ, mảnh đất này cũng không lớn, nhưng, đối với Hoa Thị, muốn triển khai dự án mới mà nói lại vô cùng mấu chốt.