Cô ta có chút hoảng sợ, chột dạ nói: “Ngọc Thành…”
Ánh mắt của Hoa Ngọc Thành sắc bén tựa như dao, anh quắc mắt nhìn Dương Nhạc Linh, từng chữ từng câu nặng mùi cảnh cáo: “Cô dám đến trước mặt cô ấy nói một chữ thử xem. Tôi sẽ để cho cô và bố cô, kể cả công ty nhà cô biến mất vĩnh viễn trên đời này, tôi nói được làm được, không tin cô có thể thử…”
“…”
Dương Nhạc Linh còn chưa kịp nói gì, Hoa Ngọc Thành đã đứng lên, rời khỏi sân thượng.
Cô ta nhìn bóng lưng của anh, ngẩn người, phản ứng của anh vừa rồi làm cô ta bị dọa mất hồn.
Chẳng lẽ vì mình nhắc tới Cao Thanh Thu?
Hoa Ngọc Thành thật sự yêu Cao Thanh Thu rồi sao?
Dương Nhạc Linh còn chưa kịp nói gì, quản gia đã từ bên trong đi ra, nhìn cô ta, nói: “Cô Dương, thiếu gia của chúng tôi nói, mời cô rời khỏi nơi này, hơn nữa, cậu ấy nói không muốn thấy cô xuất hiện ở này nữa.”
Dương Nhạc Linh cứng đờ, nhìn quản gia, trong lòng có chút không vui.
Nhưng mà hiện tại cô ta đang muốn lấy lòng để Hoa Ngọc Thành tha thứ cho cô ta, căn bản sẽ không đi đắc tội người trong nhà của anh.
Cô ta cười một tiếng, nói với quản gia: “Vậy tôi về trước”
Sau đó liền gọi Thẩm Niệm Niệm cùng về.
…
Cao Thanh Thu ăn vài thứ linh tinh, nghe Hoa Ngọc Thành nói, “Dương Nhạc Linh muốn quay lại bên cạnh anh sao?”
Hoa Ngọc Thành lơ đi: “Ăn ngon không?”
Biết anh cố ý nói sang chuyện khác, Cao Thanh Thu không mắc lừa.
Chỉ nói: ” trước kia cô ta quá đáng như thế, bây giờ muốn quay lại bên cạnh anh, sao cô ta có thể mở miệng được vậy?”
Hoa Ngọc Thành không nói ra chuyện vừa rồi Dương Nhạc Linh có ý định tách Cao Thanh Thu ra khỏi anh.
Nhưng Cao Thanh Thu vẫn cảm giác mình bị xem thường.
Cảm thấy Dương Nhạc Linh không coi thân phận Hoa Phu nhân này của cô ra gì.
Hoa Ngọc Thành nghe xong Cao Thanh Thu nói, chỉ cười nhàn nhạt: “Trên đời này luôn có một số người như thế, rõ ràng làm sai, nhưng lại không nhận ra cái sai của mình ở đâu.”
Ngược lại cảm thấy mình là người trong sạch thanh cao nhất trên đời này.
Cao Thanh Thu nghe xong, đáp một tiếng, “Ồ.”
Hoa Ngọc Thành ngồi ở một bên, rót cho mình ly nước.
Bà Hoa từ bên ngoài đi tới.
Cao Thanh Thu thấy vội đứng lên, “Mẹ.”
“Ngồi đi.” Bà Hoa thân mật nhìn Cao Thanh Thu, thái độ rất là ôn nhu.
Nói thật, đừng nói Hoa Ngọc Thành sẽ không để cho Dương Nhạc Linh trở lại, coi như Hoa Ngọc Thành đồng ý, bà Hoa cũng sẽ không đồng ý.
Ở trong mắt bà, chỉ có Cao Thanh Thu là con dâu, những người phụ nữ khác mơ thôi cũng đừng có mơ.
Cao Thanh Thu ngồi xuống, tiếp tục ăn đồ ăn của mình.
Bà Hoa ngồi xuống hỏi vài câu về chuyến đi Hải Thành vừa rồi.
…
Bọn họ ở Nhà họ Hoa cơm nước xong, mới trở về biệt thự Giang Phủ.
Ngày mai là thứ hai, Cao Thanh Thu phải đi học, cho nên, tối nay phải trở về.
Như vậy thì ngày mai cô mới có thể ngủ thêm một lát.
Mới vừa vào phòng khách, điện thoại của Hoa Ngọc Thành liền vang lên, anh ngồi ở trên ghế sa lon nghe điện thoại, Cao Thanh Thu đi rót nước cho anh.
Lúc quay lại nhìn thấy anh ngồi ở đó, hai nút áo sơ mi phía trên đã mở ra.
Cao Thanh Thu đặt nước trước mặt Hoa Ngọc Thành,anh vừa vặn nói chuyện điện thoại xong.
Thấy anh cúp điện thoại, cô mới tò mò hỏi một câu, “Điện thoại của ai vậy?”
“Chấn Đông.” Tin tức Hoa Ngọc Thành đã bình phục cũng đã truyền ra ngoài.
nhà họ Hướng bên kia tự nhiên cũng sẽ biết.
Bọn họ rất quan tâm tới Hoa Ngọc Thành, không hề thua kém người nhà họ Hoa một chút nào.
Cao Thanh Thu chỉ nghe qua tên của Chấn Đông, chưa từng gặp người kia, nên cũng không có ấn tượng.
Nhưng nhìn quan hệ của Hoa Ngọc Thành và người này khẳng định là rất thân thiết.
Cô hỏi: “Nhất định là biết anh bình phục, cho nên gọi điện thoại tới quan tâm anh phải không?”