Hiện tại cưới phải một cô con dâu như vậy, không thèm nhìn con trai mình vào trong mắt, bà Thịnh đều tức muốn chết.
Bà ta nói: “Tháng sau, đợi cô ta sinh con xong thì con và cô ta ly hôn đi. Cô ta muốn đi như vậy, tranh thủ thời gian để cho cô ta cút nhanh.”
Dương Nhạc Linh mang thai mấy tháng này, bà Thịnh cũng phải vô cùng kìm nén, mỗi ngày cẩn thận từng li từng tí nhìn sắc mặt con dâu, chỉ sợ cô con dâu quý hóa này lại làm gì đứa cháu bảo bối của bà.
Hiện tại Dương Nhạc Linh sắp sinh con, rốt cuộc cũng được giải thoát.
Bởi vì là ở trước mặt mẹ mình, cho nên Thịnh Hy cũng không che giấu, “Mẹ, con không muốn ly hôn với vợ con.”
Nhất là sau khi có con, hắn càng không muốn ly nữa.
Luôn cảm giác mình ly hôn thì có lỗi với gia đình nhỏ mới hình thành chưa lâu này, vợ mình sinh con cho mình thì mình phải có.
Bà Thịnh nói: ” Con có cách sao? Mà Giữ cô ta lại làm cái gì? Trong lòng nó đã bao giờ có con chưa? Con đối xử tốt với nó nó đã bao giờ biết quý trọng chưa?”
Mặc dù Thịnh Hy từng bạo hành gia đình với Dương Nhạc Linh, nhưng bà Thịnh biết lỗi không hẳn thuộc về phía con trai mình.
Nếu như không phải Dương Nhạc Linh quá quắt trước thì làm sao có thể xảy ra loại chuyện này?
Bà Thịnh tiếp tục phân tích cái lợi của việc ly hôn cho Thịnh Hy ” Con là một thằng đàn ông, ly hôn rồi nhưng vẫn có thể tìm được một cô vợ tốt như thường. Nó không sợ ly hôn thì con sợ cái gì? Con không thể bởi vì mềm lòng mà ngu ngốc cố chấp sống hết đời với nó được, cứ như thế chắc chắn con sẽ không hạnh phúc.”
Thịnh Hy nhìn mẹ mình, không trả lời.
Hắn cũng biết Mẹ mình nói có lý, nhưng hắn vẫn không thể dứt tình với Dương Nhạc Linh.
Hắn biết vợ mình thích Hoắc Chấn Đông, biết tâm tư của cô ta đều ở trên người Hoắc Chấn Đông, chẳng qua là, Hoắc Chấn Đông thật sự thích Dương Nhạc Linh sao?
–
Ở Nhà họ Hoa, khách mời đều đã giải tán, mọi người rốt cuộc được thanh nhàn.
Cao Thanh Thu tựa vào trong lòng Hoa Ngọc Thành, giúp anh xem sách, thi thoảng lại nhìn lén anh.
Ngực của anh phảng phất như một cái lò sửa lớn, làm cho người ta rất thoải mái, ấm áp tan biến mỏi mệt, dần dần Cao Thanh Thu bắt đầu buồn ngủ.
Hoa Ngọc Thành nói: ” Em nhìn lén anh làm gì?”
Trước khi ngủ anh nhất định phải đọc sách, nếu không không ngủ được.
Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành, không trả lời, mà hôn một cái lên mặt anh.
Hoa Ngọc Thành nhìn vợ mình, dương khóe miệng lên, cúi đầu xuống, đáp lại cô bằng một nụ hôn cuồng nhiệt.
Bên ngoài vẫn mưa ngập trời, nhưng trong phòng ngủ nhiệt độ lại không ngừng tăng lên.
***
Sáng ngày hôm sau, lúc Hoắc Chấn Đông rời giường, hai người kia còn chưa thấy mặt đâu.
Mưa, đã tạnh, Hoắc Chấn Đông ra sân sau, nhìn thấy Hoắc An An đang chơi đó.
Quản gia đi vào, hỏi Hoắc Chấn Đông: ” Thưa cậu, có người tới tìm cậu.”
“…” Hoắc Chấn Đông đáp một tiếng, nói với quản gia: “Giúp tôi trông Hoắc An An.”
“Được.”
Hoắc Chấn Đông đi ra, nhìn thấy Thịnh Hy đứng trong phòng khách, không nhịn được sửng sốt một chút.
Mình và Thịnh Hy không quen biết, nhưng biết hắn là chồng của Dương Nhạc Linh, lúc này đến tìm mình là có ý gì?
Chỉ có điều, Hoắc Chấn Đông là một người luôn rất trầm ổn, mặt không đổi sắc cho dù gặp phải bất cứ chuyện gì.
Coi như anh ta có ngủ với vợ người ta, bị người ta tìm tới cửa, anh ta vẫn vô cùng bình tĩnh.
Hoắc Chấn Đông chủ động mở miệng hỏi: ” Anh Thịnh tìm tôi có việc gì không?”
Thịnh Hy nhìn thấy Hoắc Chấn Đông đi tới trước mặt mình, trong nháy mắt bị khí tức trên người của người đàn ông đối diện áp đảo.
Khó trách Dương Nhạc Linh lại thích người đàn ông này như vậy, bản thân mình và anh ta chênh lệch quả thật chênh lệch quá lớn.
Thịnh Hy mở miệng nói: “Hôm nay tôi đến tìm anh là muốn nói chuyện của Nhạc Linh một chút.”
Hoắc Chấn Đông ngồi xuống, nhìn Thịnh Hy, trầm mặc mấy giây rồi mới nói: ” Anh ngồi đi.”
Hoắc Chấn Đông ngồi ở chỗ đó, chẳng qua là một tư thế ngồi, lại có một loại cảm giác áp đảo cao hơn hết.