Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu đang ngây ngốc, dịu dàng nói: “ai tin cô ta chứ?”
“chú gọi cô ta tới đây, chẳng phải là để cô ta đến tố cáo em đó sao?”
Nếu như cô không kịp thời vạch mặt cô ta, nói không chừng…chú đã tin lời Vũ Minh Hân rồi.
Hoa Ngọc Thành nhìn bộ dáng giận hờn của cô, sững người một lúc rồi bật cười ngay lập tức, tiếng cười rất ấm như ánh nắng ngày đông chiếu vào đáy lòng vậy: “Anh đâu có ngu?”
“Chẳng lẽ không phải sao ?” Cao Thanh Thu nhìn anh ấm ức…
“Đương nhiên không phải. Anh mà không gọi cô ta đến thì làm sao dạy dỗ được cô ta? Chẳng lẽ cứ để sau này cô ta tiếp tục tìm em gây rắc rối hay sao.”
“A…”nghe lời giải thích của Hoa Ngọc Thành, Cao Thanh Thu rốt cuộc hiểu rõ: “cho nên, chú bởi vì em mới gọi cô ta qua đây?”
Hoa Ngọc Thành đưa tay ra, vuốt vuốt cái mũi của cô: “nhìn không ra đó, em cũng hay phát cáu nhỉ!”
Mọi cử động hôm nay của Cao Thanh Thu đều không tránh qua được ánh mắt của anh….
Lòng Hoa Ngọc Thành cũng biết rõ Cao Thanh Thu đã hiểu lầm anh.
Biết rõ mục đích anh gọi Vũ Minh Hân qua đây, thái độ của Cao Thanh Thu mềm mỏng lại: “không phải do em sợ mà ra hay sao?”
Truyện được cập nhập trên app mê tình truyện!
“Sợ Vũ Minh Hân?”
“Sợ chú sau này cũng không tin em nữa.” Cao Thanh Thu hít sâu một hơi, giọng nói hơi buồn: “Em không biết mình bị gì nữa, giống như cảm thấy chú là của mình nên chỉ có thể tin em, nếu chú tin lời người khác thì em….rất buồn.”
Hôm nay cô đã khóc, không phải vì do Vũ Minh Hân vu oan cho cô mà khóc vì Hoa Ngọc Thành.
Cô chợt nghĩ đến, nếu Hoa Ngọc Thành cũng giống như Đinh Cẩn không tin lời cô nói, như vậy thì cô phải làm sao đây?
Dáng vẻ này của Cao Thanh Thu khiến lòng Hoa Ngọc Thành bỗng dịu lại, anh giơ tay vuốt nhẹ đầu cô: “ ngẩng đầu lên, cho tôi hôn một cái.”
“Hả?” chủ đề bị chuyển hơi nhanh, Cao Thanh Thu còn chưa kịp phản ứng lại, trong chớp mắt ngẩng đầu lên, Hoa Ngọc Thành liền hôn một cái lên má cô.
Anh nhìn cô nói: “đừng nghĩ linh tinh nữa. Tôi không đến mức vì người không liên quan mà không tin tưởng vợ mình đâu.”
Là anh chọn lựa Cao Thanh Thu, cho nên anh sẽ chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình, cũng sẽ tin tưởng cô.
Sự cưng chiều của anh khiến lòng Cao Thanh Thu ấm áp trở lại, cô nhìn Hoa Ngọc Thành nói: “chú, tại sao chú đối tốt với em vậy?”
“Do em ngốc!”
“…”
Hoa Châu Du đi ra thấy hai người ngồi trên sofa thủ thỉ tâm sự bèn vội lùi lại .
Rất khó để nhìn thấy cậu em trai cưng chiều một người đến vậy, cô tự nhủ mình nên thêm sức đẩy “thuyền” vậy mới đi nhanh được để cho ba mẹ nhanh có cháu ôm.
Buổi tối, Hoa Ngọc Thành ngồi trên ghế tựa, trên đùi đắp một cái chăn do Cao Thanh Thu đắp lên.
Tuy là mùa hè nhưng tròng phòng điều hòa vẫn mở nên cô sợ chân anh sẽ bị nhiễm lạnh.
Cao Thanh Thu ở phòng bếp, Hoa Châu Du đã đưa chén thuốc giao cho cô: “đưa thuốc này bưng qua cho Ngọc Thành uống là được.”
“Chị chắc không?” Cái vị thuốc này, Cao Thanh Thu chỉ ngửi thoáng qua liền chịu không nổi.
“Thuốc đắng dã tật! chú ấy là người lớn còn sợ gì đắng? thuốc này là do bác sĩ trung y nhiều năm kinh nghiệm chị mời đến kê cho đấy, nghe nói hiệu quả rất tốt….”Hoa Châu Du trịnh trọng nói: “nhanh đi, nhớ phải khuyên chú ấy uống hết đấy!”
“Để…em thử xem!”đã đáp ứng việc này nên không thể nuốt lời được. Với lại việc này cũng vì tốt cho chú!
Nghĩ như vậy Cao Thanh Thu bưng thuốc đi vào trong phòng.