Hoa Ngọc Thành ngồi ở một bên, đang xem sách, Cao Thanh Thu nhìn lấy Hoa Ngọc Thành, hỏi: “Đúng rồi, cũng không biết Dương Nhạc Linh hiện tại thế nào? Chắc bà cô già cũng sắp sinh rồi nhỉ?”
“Sáng sớm hôm nay Thịnh Hy đến nhà mình đấy.” Lúc này Hoa Ngọc Thành nhìn quyển sách vô cùng chăm chú, toát ra dáng vẻ thư sinh ngời ngời.
Cao Thanh Thu cảm thấy anh như vậy quả thật là đẹp trai chết đi được.
Hoa Ngọc Thành thấy cô không nói lời nào, ngẩng đầu lên nhìn cô,hỏi ” Sao thế?”
Cao Thanh Thu lúng túng cúi thấp đầu, phát hiện mình lại bị đắm chìm trong mỹ sắc, cô cười nói: “Không có Gì, em chỉ thắc mắc Thịnh Hy qua đây làm gì thôi?”
“Đến tìm Hoắc Chấn Đông, nghe nói, sau khi Dương Nhạc Linh sinh con sẽ ly hôn với anh ta.”
Hoắc Chấn Đông có chuyện gì đều không giấu gạt Hoa Ngọc Thành, đều nói với anh.
Cao Thanh Thu nhớ tới quan hệ trước kia của Hoắc Chấn Đông và Dương Nhạc Linh, nói “Bọn họ không có đánh nhau đấy chứ?”
“Không có.” Hoa Ngọc Thành nhớ Hoắc Chấn Đông nói, Thịnh Hy muốn tác thành cho Hoắc Chấn Đông và Dương Nhạc Linh, biểu tình có chút phức tạp.
Dương Nhạc Linh có thể có một người yêu cô ta như vậy, thậm chí không quan tâm đến thể diện của một người đàn ông mà đi cầu xin người đàn ông khác, cũng coi như cô ta tốt số, vậy mà cô ta còn không biết quý trọng.
Cao Thanh Thu hỏi: ” Lúc nào bà cô đó sinh vậy?”
Hoa Ngọc Thành có chút bất đắc dĩ nhìn cô vợ ngốc nhà mình, “Chồng em cũng có phải là vạn năng đâu, chuyện của cô ta làm sao anh biết được?”
“…” Cao Thanh Thu cười một tiếng, “Nhưng mà ở trong lòng em, anh chính là vạn
Hoa Ngọc Thành quay đầu đi, không thèm nói chuyện với cô.
Cao Thanh Thu nhìn bóng lưng của anh, cười một tiếng, nói: “Đúng rồi, thứ bảy em có một ký tên cho độc giả ở Cẩm Thành, anh có thời gian đi cùng em không?”
Đây là lần đầu tiên Cao Thanh Thu đồng ý tham gia fan meeting, lá gan của cô cũng rất nhỏ, nếu anh có thể đi cùng cô thì tốt biết bao.
Hoa Ngọc Thành nói: “Thứ bảy anh có việc, khả năng không đi được.”
Nhìn thấy anh lãnh đạm với mình, Cao Thanh Thu cảm thấy có chút tiếc nuối, cô tỏ ra là đã hiểu, “sắp đến cuối năm rồi, chắc anh bận lắm nhỉ?”
Hoa Ngọc Thành gật đầu, ” Ừ! Một đống việc phải xử lý.”
–
***
Dương Nhạc Linh ngồi ở trong phòng, mở ra ngăn kéo, ngắm ảnh Hoắc Chấn Đông.
Lúc trước bọn họ còn quấn quýt đã chụp không ít ảnh, cô tả nhìn Hoắc Chấn Đông trong hình, phát hiện anh thật sự rất đẹp trai.
Người ta phải mất đi thứ gì rồi thì mới hiểu được thứ mình cần thật sự là gì.
Mỗi lần nhìn thấy Hoắc Chấn Đông, Dương Nhạc Linh đều sẽ có một loại cảm giác đau lòng.
Không sao, chờ sau khi sinh đứa bé này ra, mình liền có thể trở lại bên cạnh anh ấy rồi.
Đột nhiên, một cánh tay duỗi tới, cướp đi ảnh trong tay cô ta.
Dương Nhạc Linh dừng một chút, nhìn người vừa mới xâm phạm quyền riêng tư của mình, cả giận nói: “Trả lại cho tôi.”
Thịnh Hy nhìn Dương Nhạc Linh, mặc dù bọn họ sắp ly hôn rồi, nhưng bây giờ, Dương Nhạc Linh vẫn là vợ của hắn, nhìn thấy cô ta lưu luyến người đàn ông khác như vậy, trong lòng của hắn thật không dễ chịu.
Nhưng mà, nếu như lúc này cùng Dương Nhạc Linh so đo những thứ này, ắt lại cãi nhau.
Hắn hạ ngữ khí, nói “Đi ngủ sớm một chút đi, không còn sớm nữa rồi.”
“Không cần anh quan tâm.” Dương Nhạc Linh đoạt lấy ảnh trong tay hắn, gắt gỏng “Tôi cảnh cáo anh tốt nhất đừng tự ý đụng vào đồ của tôi! Thịnh Hy, chúng ta sắp ly hôn đến nơi rồi, anh cho rằng anh là ai? Coi như tôi sinh ra đứa bé này, tôi cũng tuyệt đối sẽ không nhìn anh thêm một cái, cho nên, anh đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa.”
Chỉ có Hoắc Chấn Đông mới là người đàn ông của Dương Nhạc Linh mà thôi!
Về phần Thịnh Hy, ở trong mắt cô ta, hắn chỉ là một kẻ không xứng xách giày cho cô ta.