“Anh ra bên ngoài chờ đi, sắp xong rồi.”
Hoa Ngọc Thành nhìn cô một cái, đi ra phòng khách ngồi chờ.
Rất nhanh, Cao Thanh Thu liền bưng thức ăn ra ngoài.
Nàng nhìn anh đang ngồi ở trên ghế so fa đọc sách, cô gọi “Ăn cơm thôi.”
Đến gần cô mới biết anh đang đọc sách cô viết.
Anh đã đọc đi đọc lại rất nhiều lần rồi, không cảm thấy chán sao?
Hoa Ngọc Thành đi tới, giúp cô dọn bắt đũa, hai người ngồi xuống bắt đầu ăn cơm.
Cao Thanh Thu ngồi xuống, nhìn sang phía đối diện, Hoa Ngọc Thành hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì, em chỉ cảm thấy, anh ở trong nhà em em không quen lắm!”
Cô rốt cuộc là vì cái gì mới dọn ra ngoài!
Kết quả, cuối cùng anh vẫn bám đuôi ra ngoài theo.
Hoa Ngọc Thành dừng một chút, nhìn Cao Thanh Thu, nói “Không muốn anh đến đây à?”
“Không muốn.” Cô khẩu thị tâm phi nói.
Hoa Ngọc Thành có chút thất vọng bưng bát lên, Cao Thanh Thu nhìn thấy phản ứng của anh, có chút xấu hổ, cũng không phải thật sự hy vọng anh không tới, ngược lại, nhìn thấy anh, cô cảm thấy rất vui vẻ.
“Đùa với anh thôi, chỉ cần anh thích thì đến lúc nào cũng được.”
Hai người đang ăn cơm, Hoa Ngọc Thành nói: “Lúc nào rảnh rỗi,em nhớ phải trở về thăm bố mẹ và chị anh nhé, em đi rồi, bọn họ rất khó chịu.”
Nghe thấy Hoa Ngọc Thành nhắc tới bọn họ, Cao Thanh Thu nhất thời cảm thấy xấu hổ, “Xin lỗi, là em làm cho mọi người thất vọng.”
Bọn họ đối với cô rất tốt, coi cô là người một nhà.
Chỉ là, bố mẹ cho tới bây giờ cũng không biết, quan hệ của cô và anh chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch, vẫn còn coi cô là con dâu mà đối đãi.
Vẻ mặt Cao Thanh Thu như vậy, làm cho trong lòng Hoa Ngọc Thành căng thẳng, rất muốn kéo cô vào trong ngực.
“Nhanh ăn cơm đi! Coi như chúng ta bây giờ không còn là vợ chồng, nhưng chừng nào em muốn trở về đó thì cứ về. Không cần có băn khoăn gì.”
“Anh không sợ bạn gái sau này của anh để ý sao?” Cao Thanh Thu nhìn anh hỏi.
Hoa Ngọc Thành cười một tiếng, “Cô ấy sẽ không để ý đâu.”
“… Anh đã có bạn gái rồi hả?”
“Ừm.” Cũng không phải là đang ngồi trước mặt hay sao?
Chính là đồ ngốc của anh.
Thấy anh gật đầu, Cao Thanh Thu cảm giác lòng của mình như bị cái gì cứa vào vô cùng chua xót.
Liền biết, bên cạnh anh sẽ không thiếu phụ nữ, chỉ cần mình vừa rời đi, anh liền sẽ tìm được người tốt hơn.
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu,hỏi “Tối mai em có rảnh không?”
“Anh thật sự muốn đi qua đây nấu cơm cho em à?” Cao Thanh Thu tò mò nhìn anh.
Hoa Ngọc Thành nói: “Muốn dẫn em đến một chỗ.”
“Em không đi được, tối mai Thanh Đức qua đây.” Cao Thanh Thu nói: “nó biết em đã ly dị nên lo lắng cho em.”
Hoa Ngọc Thành nói: “Vậy cũng tốt.”
Tối mai anh có một tiệc rượu, muốn mang Cao Thanh Thu đi tham gia, nhìn thế này chắc là không tham gia được.
–
Ngày hôm sau Cao Thanh Đức tới.
Cùng cậu ta đến còn có Bà cao.
Bà cao nhìn thấy Cao Thanh Thu, ánh mắt cay nghiệt chỉ hận không thể lọc thịt chóc da trên người Cao Thanh Thu, “Nghe nói mày và Hoa Ngọc Thành ly dị rồi hả?”
“…” Vừa nghe đến mẹ mình nói đến cái đề tài này, Cao Thanh Thu liền có dự cảm không tốt.
Lúc Trước Hoa Ngọc Thành cùng cô về nhà mẹ đẻ làm cho mẹ cô vô cùng hãnh diện.
Hiện tại cô và Hoa Ngọc Thành ly dị đã truyền về nhà, mẹ khẳng định cảm thấy mất hết mặt mũi rồi.
Nhưng chuyện này, mọi người sớm muộn đều sẽ biết.
Cô gật đầu một cái, “vâng.”