Cũng chính là Cao Thanh Thu khi đó còn ngây ngốc mà cảm thấy Hoa Ngọc Thành sẽ thích mình.
Dương Nhạc Linh nghe xong Thẩm Niệm Niệm nói, cảm giác ủy khuất mấy ngày nay đều bay biết đi hết.
Hoa Ngọc Thành ly hôn đúng lúc này, là bởi vì cô ta phải không?
Lúc Trước bởi vì hận mình, cho nên tìm mọi cách trả thù mình, hiện tại trả thù xong rồi, lại bắt đầu hối hận?
Nhất định là như vậy!
Nếu không, cô ta không tưởng tượng ra lý do Hoa Ngọc Thành lúc này ly dị.
Dương Nhạc Linh luôn cảm thấy mặt trời mỗi ngày mọc ở đằng Đông lặn ở đằng tây, đó cũng là vì cô ta.
Buổi tối, Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành cơm nước xong, Hoa Ngọc Thành lái xe đưa cô trở lại.
Cao Thanh Thu cởi đai an toàn ra, nói với Hoa Ngọc Thành: “Hôm nay trễ lắm rồi, anh đi về trước đi, vất vả cho anh rồi.”
Cô mở cửa xe chuẩn bị ra, nghe thấy Hoa Ngọc Thành nói: “anh đưa em đi lên.”
Cao Thanh Thu nhìn về phía anh, “Không cần đâu, em tự lên được.”
“Em mới rời xa anh được bao lâu mà đã không nghe lời rồi, anh thật sự không yên tâm về em chút nào.” Câu này thật ra chỉ là mượn cớ tiếp cận cô.
Ở trong mắt Hoa Ngọc Thành, chỉ cần không phải là ở bên cạnh anh thì anh sẽ không yên tâm.
Huống chi hiện tại, cô lại một mình ở nơi này.
Cao Thanh Thu nghe xong, cười một tiếng, “Có cái gì không yên tâm? Trước khi biết anh lúc nào em chẳng một mình.”
Cô độc lập đã quen rồi, cũng không cảm thấy đây là chuyện ghê gớm gì.
Hoa Ngọc Thành xuống xe,nhất quyết bám đuôi “Đi thôi.”
Nhìn bóng lưng của anh, cô không thể làm gì khác, chỉ có thể lẽo đẽo theo sau.
–
Lên trên nhà, Cao Thanh Thu cầm chìa khóa mở cửa, đứng ở cửa đổi dép.
Hoa Ngọc Thành nhìn cô, âm thanh ôn nhu: “Đi ngủ sớm một chút, anh về đây.”
Băn khoăn đến lập trường của Cao Thanh Thu, anh cũng không định mặt dày cùng vào trong nhà.
Cao Thanh Thu nhìn anh, sững sờ mà trả lời một câu, “ừ, anh về đi.”
Anh rất cao, đứng ở chỗ này cơ hồ có thể chạm đầu vào khung cửa.
Trước khi đi, Hoa Ngọc Thành đưa tay, xoa xoa đầu của cô, “Buổi tối chú ý an toàn, gặp chuyện gì cũng đừng mở cửa, có chuyện thì phải gọi điện thoại cho anh ngay.”
“Ừm.”
Anh đi rồi cô mới đổi giày vào cửa, đứng ở cửa sổ, mãi đến khi nhìn thấy anh lái xe rời đi mới vào trong.
Đây là ngày đầu tiên Cao Thanh Thu dọn ra ngoài, cô vốn cho rằng mình rất có năng lực thích ứng, không có cái gì không thích ứng được.
Nhưng mà tối nay, làm thế nào cô cũng không ngủ được.
Luôn cảm thấy giường quá trống trải, luôn cảm thấy… Bên cạnh không có anh.
Quen biết Hoa Ngọc Thành cũng không bao lâu, nhưng cô lại phát hiện mình đã bị anh làm hư rồi. So với mình trước kia, yếu ớt vô cùng.
Nửa đêm, cô đi vào phòng vệ sinh.
Mở điện thoại lên, hơn hai giờ sáng. Chỉ có một tin nhắn duy nhất.
Tin nhắn Chỉ có hai chữ: Nhớ em.
Cơ hồ trong nháy mắt, nước mắt của Cao Thanh Thu liền lã chã rơi xuống, không thấy rõ màn hình điện thoại nữa.
–
Buổi sáng, Hoa Ngọc Thành mới vừa thức dậy, vẫn còn đang rửa mặt, Lý Sơn liền tiến vào.
Hiện tại Cao Thanh Thu không còn ở đây, phòng của Hoa Ngọc Thành Lý Sơn không cần phải để ý khi vào nữa
Hoa Ngọc Thành hỏi: “Chuyện gì?”
Lý Sơn nhìn anh, nói: “Thủ Tục ly hôn của anh và Cao Thanh Thu anh định khi nào nộp lên tòa án giải quyết?”