Liếc mắt liền có thể nhìn ra được cô vẫn chưa tới hai mươi tuổi.
Cao Thanh Thu tiến vào phòng làm việc, nhìn thấy Hoa Ngọc Thành ngồi ở chỗ đó làm việc, trước mặt có hai máy tính đều đang mở.
Sợ quấy rầy đến anh, cô cũng không nói chuyện, rón rén đi tới, ở trên ghế đối diện anh ngồi xuống, len lén nhìn anh.
Hôm nay anh mặc áo sơ mi sáng màu, trên người toát ra một thứ hào quang, làm cho cả người anh mang một vẻ cấm dục, mà lại đạm bạc.
Cấm dục?
Trong lòng Cao Thanh Thu nhổ nước bọt một cái, buộc mình thu hồi cái từ này.
Chẳng lẽ cô đã quên tối hôm qua là ai hành hạ cô lên bờ xuống ruộng sao?
Cô gục xuống bàn, nhìn anh một cách chăm chú, người ta từng nói nhìn người đàn ông nghiêm túc làm việc là đẹp trai nhất, quả thực không sai.
Một lát sau, Hoa Ngọc Thành làm xong việc, mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy con mèo nhỏ ở phía đối diện.
“Đến khi nào vậy?” Anh lãnh đạm vô cùng
Cao Thanh Thu ngồi ngay ngắn người lại, “em tới một lúc lâu rồi, anh bây giờ mới nhìn thấy em à? Sớm biết anh bận rộn như vậy, em không đến nữa.”
Hoa Ngọc Thành vẫy tay gọi: “Qua đây.”
Cao Thanh Thu nói: “Không muốn, bên ngoài nhiều người như thế,nhỡ đâu bọn họ đi vào thì làm sao bây giờ?”
Nếu vào mà thấy cô và anh ở bên trong ôm ấp,thì không dễ nhìn lắm, ảnh hưởng cũng không tốt.
Hoa Ngọc Thành nói: “Trước khi bọn họ vào sẽ gõ cửa.”
“Ồ.” Nghe đến đó, Cao Thanh Thu mới đi tới bên cạnh Hoa Ngọc Thành,liền bị anh kéo vào lòng, ôm vào trong ngực.
Cô giật mình, nhéo một cái vào cơ bụng của anh.
Hoa Ngọc Thành cầm tay cô, nói chuyện điện thoại với bà Hoa xong, mới nhìn cô, “lần sau ra cửa mặc nhiều chút
“em mặc nhiều lớp lắm rồi.”
Hoa Ngọc Thanh : “bọn con gái các em đều thích vì cái đẹp, lại muốn đông lại chính mình à?”
Anh không hiểu nổi, trời lạnh còn mặc váy.
Cao Thanh Thu nhìn anh: “Anh không thích cái đẹp sao? Sao anh không mặc nhieeuf như gấu cho em xem, lần nào ra ngoài cũng ăn mặc đjep như vậy?
“Anh đẹp trai không?” nghe được cô khen anh, trong mắt anh lóe qua tia sáng.
người trên thế giới khen anh đẹp trai, anh đều không có cảm giác gì, nhưng cục cưng của anh khen anh, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào đến lạ.
Cao Thanh Thu: “…”
Trọng điểm chú ý của ông lớn ngài có phải hơi kì lạ rồi không?
“Không đẹp không đẹp! Xấu chết đi được.”cô phủ nhận
Hoa Ngọc Thành cười: “nói dối không phải là đứa trẻ ngoan.”
“Chú, chú thật tự luyến.”
Hoa Ngọc Thành cười: “tối này muốn ăn gì?”
“Em vừa ăn trong nhà xong.”
“Anh dẫn em đi ăn ngon, tối qua vất vả rồi.”
“Tối qua gì chứ?” Cao Thanh Thu giả ngu: “không nhớ nữa.”
“A.” Hoa Ngọc Thanh nói: “Vậy tối này giúp em nhớ ra.”
“…”Cao Thanh Thu liếc anh, chu miệng nói: “không để ý tới anh nữa.”
“Hôm nay chị qua nhà, có hỏi em gì không?”
“hỏi việc Dương Nhạc Linh.”
Nghe ba chữ Dương Nhạc Linh này, mắt Hoa Ngọc Thanh lóe lên tia lạnh, rất nhanh thì biến mất.
Cao Thanh Thu thấy thế, biết nhắc đến tên Dương Nhạc Linh có chút phá phong cảnh.
Cô lập tức đổi chủ đề: “hay là tối này về nhà ba mẹ, cùng ba mẹ ăn cơm đi?”
Dương Nhạc Linh về, ba mẹ chắc đã biết.
Vốn vì chuyện của Hoa Ngọc Thành, hai ông bà đã lo lắng không thôi, Dương Nhạc Linh quay lại nhất định khiến ba mẹ càng thêm chịu không nổi.