CHƯƠNG 1132: DỖ CON TRAI UỐNG THUỐC
Cao Thanh Thu nhìn nhìn dáng vẻ lo bò trắng răng của mẹ mình: “Mẹ đang nói linh tinh gì thế?”
Cao Thanh Thu dở khóc dở cười.
Mẹ lo lắng nhiều quá.
Mẹ Cao nói: “Mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con thôi! Chắc hẳn con lại không muốn nghe, đàn ông đều có mới nới cũ. Chẳng phải mẹ lo con ngu ngơ quá nên làm mất chồng sao?”
Cao Thanh Thu có thể vào nhà họ Hoa làm dâu, nên vợ nên chồng với Hoa Ngọc Thành làm mẹ Cao rất đỗi vui mừng.
Không chỉ làm cho bà ta nở mày nở mặt, quan trọng nhất là hoàn cảnh gia đình của Hoa Ngọc Thành quá tốt.
Bây giờ mỗi lần bà ta gặp họ hàng đều trở nên tự tin hơn nhiều.
Dù gì trước đây nhà bọn họ nghèo, hay bị người khác xem thường.
“Con biết rồi.” Cao Thanh Thu cũng không muốn tranh cãi với bà ta, dù sao bà ta thích nói thế nào thì cứ nói đi.
Ra đến bên ngoài, Cao Thanh Thu gọi xe cho bọn họ, dặn tài xế đưa bọn họ về nhà.
Sau khi quay về phòng, Hoa Ngọc đang dỗ Bóng Đèn Nhỏ uống thuốc: “Con uống cái này đi, nghe lời ba, ngoan nào.”
“Không muốn uống đâu.” Vẫn còn chưa uống thuốc, cậu bé đã ngửi thấy mùi, bèn nhíu mày lại.
Cả nhà đều quây quần xung quanh Bóng Đèn Nhỏ, mẹ Hoa nói: “Dương Dương ngoan nào, uống cái này vào mới khỏe lại được.”
Bóng Đèn Nhỏ nhăn mặt, cũng không nói gì, trông có vẻ buồn khổ vô cùng.
Kể từ lúc bị bệnh cho đến giờ, nếu không phải uống thuốc thì là tiêm, cậu bé khó chịu muốn chết.
“Mẹ ơi.”
Cậu bé vừa nhìn thấy Cao Thanh Thu như thể nhìn thấy vị cứu tinh vậy.
Cao Thanh Thu đi đến gần con trai mình, cô ngồi xuống bên cạnh Hoa Ngọc Thành: “Mẹ ở đây này.”
Bóng Đèn Nhỏ không thích uống thuốc, Cao Thanh Thu cảm thấy cậu bé sắp bật khóc đến nơi rồi.
Giọng nói của Hoa Châu Du rất dịu dàng: “Dưong Dương nhà mình đáng thương quá, bị bệnh lâu như thế, hôm nay dẫn con đến bệnh viện chưa?”
“Không cần đâu.” Hoa Ngọc Thành nói: “Để kêu Kỷ Minh Viễn đến tận nhà.”
Cao Thanh Thu ôm Bóng Đèn Nhỏ lên, cậu bé vùi người vào lòng cô rồi nói: “Mẹ ơi, con không muốn uống thuốc.”
Cao Thanh Thu cũng chiều theo lời cậu bé: “Rồi, không uống thuốc, không uống thuốc. Mẹ sẽ kêu ba lấy thuốc ra chỗ khác.”
“Dạ.” Sau khi nghe Cao Thanh Thu nói thế, cậu bé bèn dựa vào lòng cô.
Mẹ Hoa nói: “Để mẹ đi tìm ít kẹo cho thằng bé.”
Cậu bé vừa nghe nhắc đến kẹo, lỗ tai lập tức dựng đứng lên, nhìn mẹ Hoa chằm chằm.
Cao Thanh Thu nhìn thấy bộ dạng này của con mình, suýt nữa cô đã bật cười thành tiếng: “Vừa nghe đến kẹo là đã phản ứng như vậy đó hả?”
Hành vi của cậu bé khiến cho mẹ Hoa bật cười theo, bà nhanh chóng đi lấy kẹo cho cháu.
Mẹ Hoa cầm kẹo đến, Bóng Đèn Nhỏ mở tròn mắt mà nhìn, cậu bé muốn lấy kẹo nhưng bị Hoa Ngọc Thành giựt lại, anh nói với Bóng Đèn Nhỏ: “Uống thuốc trước đã.”
Nhìn thấy kẹo đã ở trước mắt nhưng lại không thấy được, Bóng Đèn Nhỏ phiền muộn muốn chết.
“Ba xấu quá.”
“Có uống thuốc không?” Hoa Ngọc Thành nhìn cậu bé với vẻ nghiêm khắc.
Hết cách rồi, anh Hoa chỉ đành làm người nghiêm nhất trong nhà.
Cả nhà đều đối xử với Bóng Đèn Nhỏ rất tốt, chỉ có anh thường đóng vai người xấu mà thôi.
Bóng Đèn Nhỏ nhìn Hoa Ngọc Thành, biết mình không cãi được anh, cậu bé bèn quay sang nhìn Cao Thanh Thu với vẻ tủi thân: “Con muốn mẹ đút cơ.”
“Được rồi.” Cao Thanh Thu nhờ chị đưa thuốc cho mình.
Cả nhà vừa dỗ vừa lừa gạt mới dụ Bóng Đèn Nhỏ uống hết thuốc.
Buổi chiều, Kỷ Minh Viễn đến thăm Bóng Đèn Nhỏ.
Gió bên ngoài hơi lớn, Hoa Ngọc Thành và Kỷ Minh Viễn đứng bên cạnh cửa sổ, bàn bạc về chuyện của nhà họ Hoắc: “Hết năm nay chắc Đông cũng kết hôn với Thập Thất rồi.”
Hoa Ngọc Thành nói: “Cậu ấy cũng nên cưới vợ rồi.”
Đám người bọn họ đều đã lớn hết cả rồi.
Kỷ Minh Viễn bật cười, anh ta nhìn Hoa Ngọc Thành, biết Hoắc Chấn Đông kết hôn, chắc Hoa Ngọc Thành sẽ vui lắm
Bởi vì trên đời này đã ít đi môt người giành Cao Thanh Thu với anh ta.