Mục lục
Kết Hôn Nhanh Chóng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão cáo già thật đáng sợ.

Hoa Ngọc Thành bình tĩnh đưa khăn giấy cho Cao Thanh Thu, cô lau miệng xong nói: “Bạn em nghe nói em nằm viện nên muốn tới thăm, có được không?”

” Anh có bao giờ cấm bạn em đến chơi đâu?”

Cao Thanh Thu gật đầu một cái, “vâng ạ.”

Hoa Ngọc Thành nhìn bộ dạng vẻ vui vẻ của cô, cưng chiều xoa xoa đầu Cao Thanh Thu.

Buổi chiều, Lâm Vi cùng Tả Dục đến thăm cô.

Cao Thanh Thu phát hiện gần đây hai người này dính nhau như sam, càng nhìn càng thấy giống đang yêu nhau.

Nhưng không phải Lâm Vi thích Đinh Cẩn sao?

Lâm Vi ở bên cạnh giúp Cao Thanh Thu gọt trái cây, Cao Thanh Thu tò mò hỏi: ” Có phải cậu và Tả Dục đang yêu nhau không?”

Lâm Vi dừng lại, chột dạ nhìn về phía Cao Thanh Thu, đang muốn phủ nhận thì Tả Dục đã lên tiếng, “Đúng vậy.”

Cao Thanh Thu kinh ngạc thiếu chút nữa nhảy cẫng lên ở trên giường ” Hai người bắt đầu từ khi nào thế?”

Cô không hề có một chút tin tức nào cả.

Lâm Vi nhỏ giọng nói: “Cũng được một thời gian rồi.”

Từ sau khi Đinh Cẩn đi, xác định Đinh Cẩn không quan tâm tới Lâm Vi, cho nên Tả Dục liền đuổi theo Lâm Vi.

Lâm Vi là cô gái tốt, cậu ta thích Lâm Vi cũng là điều bình thường.

Mặc dù ngay từ đầu là Lâm Vi mở lời trước, nhưng là một người đàn ông, Tả Dục cảm thấy loại chuyện yêu đương này, vẫn nên để đàn ông chủ động thì tốt hơn.

Sau đó hai người họ đã bên nhau.

Cao Thanh Thu nhìn hai người, cười một tiếng, “Chúc mừng chúc mừng.”

Lúc trước Lâm Vi thích Đinh Cẩn, nhìn thấy Đinh Cẩn vô tình với bạn thân của mình, Cao Thanh Thu cảm thấy bất công cho Lâm Vi.

Nhưng đấy không phải là chuyện của mình, thích một người, lại luôn rất nhạy cảm, cho nên, coi như là bạn bè cô cũng không nói gì nhiều.

Giống như ban đầu cô không chịu nổi người khác bàn tán về mình, không đủ kiên định để chống chọi lại dư luận, buông xuôi bản thân, tự tay chấm dứt mọi thứ, ly hôn với Hoa Ngọc Thành, kết quả thì sao? cuối cùng họ cũng đâu chịu để yên cho cô sống, đôi khi muốn làm người lương thiện cũng không được, cái giá của sự trong sạch cao quá, cô trả không nổi.

Lâm Vi nói: “Cũng chỉ có cậu không thèm để ý, nếu là mình đứng ở góc độ của cậu chắc sẽ suy sụp tinh thần không còn tâm trí để làm gì nữa.”

Hoa Ngọc Thành đã đến được một lúc, vốn cũng định đẩy cửa đi vào, nhưng lúc vừa đến cửa, nghe thấy cuộc trò chuyện của Lâm Vi và Cao Thanh Thu, anh không tiến vào nữa mà chỉ xoay người đi ra ngoài.

Lý Sơn đi theo sau lưng anh nói: ” Anh Hoa, anh không sao chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK