Cao Thanh Thu bị Hoa Ngọc Thành ôm vào trong ngực, chậm rãi mở mắt.Cô nhìn người đàn ông bên cạnh, tay anh đặt ở hông của cô, nhắm mắt ngủ.Tư thế của cô có chút thê thảm, không giống Hoa Ngọc Thành im lặng nằm bên cạnh.Cao Thanh Thu cảm thấy mỗi lần nhìn thấy tư thế ngủ của chồng mình rồi mình lại bản thân lại cảm thấy vô cùng xấu hổ.Cô nhẹ nhàng động động, rút chân từ trên người anh xuống rồi mới an tâm quan sát anh.Hoa Ngọc Thành ngủ một hồi lâu mới tỉnh, anh nhìn cô ngái ngủ, hỏi “Tỉnh rồi à?”
Cao Thanh Thu nói: ” Sao tối qua anh về mà không đánh thức em?”
Hoa Ngọc Thành nhìn cô, giả vờ nghiêm túc trả lời, ” Gọi rồi mà em có chịu dậy đâu, đâu phải em không biết khi ngủ có sét đánh bên tại em cũng không biết.”
“…” Cao Thanh Thu tràn đầy hoài nghi, ” Em đâu có ngủ say như chết như vậy? Anh đừng có nói quá nữa!”
Thấy cô không tin lời mình nói, Hoa Ngọc Thành nhíu mày, trêu chọc.Anh hỏi: “Đinh Cẩn đi rồi hả?”
“Vâng, chiều hôm qua đi rồi.” Cao Thanh Thu nói: “Sớm biết anh về em đã giữ chân cậu ta, để cho anh về dậy cho cậu ta một bài học.”
Oán hận của Cao Thanh Thu đối với Đinh Cẩn không phải là bình thường.Hoa Ngọc Thành nhìn cô nhóc đanh đá nhà mình, ” Em hận nó đến như vậy cơ à?”
” Không phải cậu ta rất đáng hận à.” Cao Thanh Thu ôm lấy ông xã nhà mình, nịnh nọt, ” Đinh Cẩn căn bản không hiểu cái gì gọi là yêu một người, ích kỷ như vậy, còn muốn tới quấy rối. Không giống chồng em, tốt với em như vậy, mua cho em biết bao nhiêu đồ ăn ngon, lại còn yêu em.”
Nói xong câu này, Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành, cô biết Hoa Ngọc Thành là một cái thùng giấm lớn, không vạch rõ quan hệ giữa mình và Đinh Cẩn thì có khi thùng dấm này lại vỡ ra mất, cách tốt nhất là chỉ cần ở trước mặt anh biểu hiện mình rất ghét Đinh Cẩn.Với sự thông minh của Hoa Ngọc Thành, tâm tư này của cô đều bị anh nhìn ra được.Nhưng Cao Thanh Thu nguyện ý dỗ anh anh cũng đã rất vui rồi.***
Chỉ chớp mắt, Hoa Ngọc Thành đi Thân thành đã nửa năm, buổi tối, Cao Thanh Thu nằm ở trên giường gọi điện thoại với Hoa Ngọc Thành ” Ông xã, em mua cho anh nhiều thứ lắm đấy.”
“…” Hoa Ngọc Thành bên kia đang bận công việc, một lát sau, mới trả lời một câu, “Mua cái gì?”
Cao Thanh Thu chụp ảnh gửi cho anh nhìn, “Khăn quàng, hiện tại Thân thành bên kia chắc đã trở lạnh rồi, để mai em ra bưu điện chuyển phát nhanh cho anh.”
Trước kia Hoa Ngọc Thành ghét ồn ào, nhưng bây giờ anh lại hình thành thói quen nói chuyện mỗi tối khi đi làm về, bình thường đều là nghe cô nói chuyện, anh lâu lâu mới nói một câu.Một lát sau, Cao Thanh Thu thấy anh khkhông nói gì, cô hỏi: ” Anh đang bận sao?”
“Đang làm việc.”
“Vậy em cúp điện thoại nhé? Không em nói như thế này làm ồn đến anh.” Cao Thanh Thu là một người hoạt ngôn, mở miệng một cái là nói không ngừng.Hoa Ngọc Thành nói: “Không cần.”
Một lát sau, Cao Thanh Thu nghe Hoa Ngọc Thành nói: ” Cuối tháng này anh về.”
Cao Thanh Thu dừng một chút, hôm nay mới là ngày mồng mười, còn rất lâu mới đến cuối tháng,, “Cho nên cuối tuần này anh không về sao?”
Cô có chút thất vọng.Một lúc sau Hoa Ngọc Thành mới nói: “Cuối tháng về rồi anh không đi nữa ở lại Giang Châu với em luôn.”
“…” Những lời này làm cho Cao Thanh Thu mới vừa sa sút tâm tình, trong nháy mắt lại tràn đầy hy vọng, cô không dám tin tưởng nói: “Thật sao?”
Trước anh từng nói, ít nhất phải đi một năm, hiện tại mới hơn nửa năm, anh sắp trở lại thật ư?
“Ừm.”