“Cậu mong tôi sẽ nói gì cho cậu nghe?” Cao Thanh Thu bỡn cợt nhìn cậu ta, từ trong mắt cô không thấy được nửa phần lưu luyến. “Đinh Cẩn, không phải ai cũng là Vũ Minh Hân, khổ tâm tích lũy cũng muốn lấy được cậu. Đối với tôi mà nói, cậu không tốt như vậy.”
“Cao Thanh Thu, cậu có biết tôi đang cho cậu cơ hội hay không?” Đinh Cẩn có chút thẹn quá thành giận, lời của Cao Thanh Thu khiến cậu ta rất mất mặt.
Cao Thanh Thu khẽ mỉm cười, cô vốn đang rất thương cảm.
Thấy Đinh Cẩn thẹn quá hóa giận như vậy, cảm thấy thú vị cực kỳ. “Vậy tôi hẳn còn phải cảm ơn cậu đã bỏ rơi tôi, bây giờ lại tới tìm tôi muốn bắt đầu lại?”
“Cậu đừng hy vọng còn có lần sau nữa!” Hôm nay xuống nước trước, đối với cậu ta mà nói đã là cực hạn.
Không nghĩ tới cô chẳng những không cảm kích, còn nói lời khó nghe như vậy, thật sự khiến cậu ta tức chết.
“Tôi thật sự không hy vọng.” Cao Thanh Thu lãnh đạm nhìn Đinh Cẩn.
Không hiểu sao cậu ta có thể cho rằng mình tốt đẹp đến vậy, cho rằng cô không bỏ được cậu ta.
Đinh Cẩn nhìn cô như vậy, cũng không còn mặt mũi đợi tiếp nữa, tức giận liền trực tiếp bỏ đi.
Vũ Minh Hân nấp ở phía xa, nhìn thấy hai người tranh chấp rất rõ ràng.
Nói thật, lúc Đinh Cẩn nói tái hợp, cô ta cũng sắp tức chết.
Cậu ta tại sao có thể như vậy?
Mặc dù trước kia cậu ta và Cao Thanh Thu bên nhau, nhưng bây giờ người bên cạnh cậu ta là Vũ Minh Hân, cậu ta không cô coi ra gì hay sao?
Cũng may Cao Thanh Thu không nể mặt cậu ta, nhìn bộ dáng kia, đoán chừng Đinh Cẩn cũng sẽ không thèm để ý tới Cao Thanh Thu nữa.
Vũ Minh Hân nhìn tấm ảnh vừa chụp lén trên điện thoại, từ góc độ này của cô ta nhìn qua, Cao Thanh Thu và Đinh Cẩn rất gần, giống như hai người đang thân mật vậy.
Cô ta nhếch khóe miệng, rất mong chờ tình huống Hoa Ngọc Thành thấy những tấm hình này, sau đó ấn gửi đi.
Phía dưới còn nhắn chữ: “Chú Hoa, chú nhìn Cao Thanh Thu đi, cô ấy lại tới rồi, còn nói cô rất thích Đinh Cẩn, ở bên cạnh chú chỉ là bởi vì bị mẹ cô ép buộc mà thôi. Chỉ cần Đinh Cẩn đồng ý ở bên cạnh cô ấy, cô ấy lập tức rời khỏi chú…”
Gửi xong tin nhắn, Vũ Minh Hân nhếch khóe miệng, cô ta cũng không tin, Cao Thanh Thu còn có thể tiếp tục ở lại Nhà họ Hoa.
Chỉ cần Hoa Ngọc Thành không để ý tới Cao Thanh Thu, Cao Thanh Thu liền không còn cơ hội xuất hiện trước mặt cô ta và Đinh Cẩn nữa!
Vẫn trở về làm một kẻ khố rách áo ôm!
Hơn nữa, nhìn ra được tính cách Hoa Ngọc Thành không tốt, cô ta quả thật có chút mong đợi kết quả của Cao Thanh Thu.
Thấy Đinh Cẩn bị từ chối, vẻ mặt lạnh lùng đi ra, Vũ Minh Hân vội vàng cất điện thoại di động, đi theo cậu ta.
Cao Thanh Thu là người cuối cùng rời đi, sau khi đi khỏi phòng ăn liền chạy thẳng tới trạm xe gần nhất, mua vé trở về nhà.
“Thanh Thu, cuối cùng cô cũng về rồi!” Cao Thanh Thu mới vừa tới cửa, liền thấy dì Ngô từ trong nhà đi ra giống như chuẩn bị về nhà họ Hoa, sắc mặt thoạt nhìn có chút nghiêm túc.
“Chào dì!” Nhìn vẻ mặt dì nghiêm trọng. “Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Ngọc Thành hôm nay có chút không vui, lát nữa cô nên cẩn thận một chút.” Nếu nói người trong nhà này sợ nhất cái gì, có lẽ chính là sợ nhất Hoa Ngọc Thành nổi giận đi!
Lời của dì Ngô khiến Cao Thanh Thu có chút nghi hoặc, lúc chú gọi điện thoại cho cô vẫn còn rất tốt mà!
Cô cũng không nghĩ nhiều, nói với dì Ngô: “Vậy dì đi thong thả, trên đường nhớ cẩn thận một chút.”
Mỗi ngày đều là vào lúc này dì sẽ trở về Nhà họ Hoa .
Dì nói: “Cô mau vào đi thôi!”
“Tôi tiễn dì một chút.” Cao Thanh Thu đi cùng dì một đoạn mới quay lại. Cô không mang chìa khóa, gõ cửa một cái, Lý Sơn ra mở cửa, thấy Cao Thanh Thu cũng không hỏi han gì, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.