Cao Thanh Thu cười cười nói, “anh vốn là chồng em mà! Lúc nào chẳng vậy.”
Hoa Ngọc Thành nhìn cô như vậy không kìm được mà đặt lên môi cô một nụ hôn, cuộc sống ngọt ngào về đêm của đôi vợ chồng trẻ lại bắt đầu.
–
Hơn tám giờ sáng, lúc Cao Thanh Thu rời giường, Hoa Ngọc Thành đã đi làm.
Anh gần đây đi làm rất sớm, nghe nói có lúc bận rộn cơm trưa còn không kịp ăn, cũng không biết đang bận rộn gì.
Mặc dù là người một nhà, nhưng mà về công việc, Cao Thanh Thu cảm thấy cô và Hoa Ngọc Thành là người của hai thế giới.
Công việc của cô anh không hiểu.
Công việc của anh cô càng không hiểu.
Cao Thanh Thu thức dậy, đi rửa mặt, phát hiện bàn chải đánh răng của cô đã có sẵn kem đánh răng, bên cạnh còn có mẩu giấy nhớ anh dán trên gương.
Cái này, cũng quá ngọt ngào rồi?
Trên gương mặt cô không giấu nổi nụ cười hạnh phúc.
Là chữ viết của anh, cô không nhịn được cười một tiếng.
Không nhìn ra anh còn có một mặt như này.
Bận rộn như vậy, còn nhớ đến cô, làm cho cô có một loại cảm giác vô cùng hạnh phúc.
Cao Thanh Thu học xong đến công ty Tô Tề.
Bởi vì cô vẫn là sinh viên, cho nên, cũng chỉ là ở chỗ này thực tập, cũng không cần giống như bọn họ mỗi ngày làm đủ 8 tiếng, chỉ cần khi nào có thời gian thì đến.
Tô Tề đối với cô khá ân cần, một là bởi vì Hoa Ngọc Thành bên kia đã căn dặn xuống, hai là Cao Thanh Thu thật sự rất hòa đồng lại thông minh hoạt bát.
Mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng làm việc rất đáng tin, làm cho người ta rất muốn hợp tác với cô.
Nửa năm qua, công ty này kinh doanh càng ngày càng tốt, phát triển cũng ngày càng lớn mạnh, có tới hơn 500 nhân viên rồi.
Cao Thanh Thu đi theo sau lưng Tô Tề vào phòng làm việc, hỏi: “Anh là ông chủ của công ty này sao?”
Tô Tề nhìn Cao Thanh Thu một cái, mỉm cười: “Dĩ nhiên không phải.”
Anh ta biết thân phận của Cao Thanh Thu là vợ của Hoa Ngọc Thành, chẳng qua là khá bất ngờ, đến bây giờ, Cao Thanh Thu còn không biết, công ty này là của Hoa Ngọc Thành.
Anh ta cũng là người thông minh, cũng không dám lắm mồm.
“Vậy ông chủ là ai vậy? Bình thường có tới công ty không?” Cao Thanh Thu có chút hiếu kỳ.
Dù sao cô và Tô Tề cũng quen biết qua, muốn hỏi cái gì liền hỏi cái đó.
Tô Tề nhìn cô một cái, cười một tiếng, nói, “Cho tới bây giờ chưa từng tới.”
Hoa Ngọc Thành cho tới bây giờ chưa từng tới công ty này, ngay cả Lý Sơn cũng chưa từng tới, bởi vì anh ta là người của tổng công ty phân tới, cho nên phụ trách chuyện bên này.
Cao Thanh Thu nói: “Thật là thần bí.”
Nghe Cao Thanh Thu nói hai chữ thần bí, Tô Tề thiếu chút nữa không nhịn được cười.
Nhưng mà, vì không muốn bị Lý Sơn mắng, anh ta vẫn nhịn xuống không nói với Cao Thanh Thu hết thảy.
Phụ họa lời cô nói: “Những người giống như bọn họ, trong tay có rất nhiều công ty, làm sao có thời gian chạy đến từng chỗ được?”
Tập đoàn Hoa Thị đặt chân vào rất nhiều ngành nghề lĩnh vực,từ bất động sản, điện ảnh và truyền hình, văn hóa, khách sạn, truyền thông, xa xỉ phẩm,…
Hoa Ngọc Thành sau khi giải ngũ, trở lại điều hành tập đoàn.
Anh bình thường xử lý chính sự còn chẳng xuể, công ty nhỏ tiện tay thu mua như thế này, càng không có tinh lực để ý tới.
Cao Thanh Thu gật gật đầu, “Người có tiền chính là tuỳ hứng như vậy đấy.”
Trên thực tế đến bây giờ, cô đều không có lý giải, Nhà họ Hoa rốt cuộc có bao nhiêu tiền, giàu đến mức nào.
Ngay từ đầu liền cho rằng cùng lắm cũng chỉ tầm như Nhà họ Vũ thôi.
Khả năng cũng cũng chỉ như vậy.
Dù sao ở trong mắt cô, chỉ cần trong nhà có công ty, thì đều tính là có tiền.
Nhưng mà sau đó cô lại phát hiện, hình như không phải như vậy.
Nghèo khó hạn chế trí tưởng tượng của cô.
–
Tan làm, Tô Tề và Cao Thanh Thu cùng đi ra ngoài ăn bữa cơm, Hoa Ngọc Thành buổi tối có xã giao nên không về ăn tối cùng cô được.