Dương Nhạc Linh sửng sốt, không nghĩ tới Hoa Ngọc Thành sẽ nói tới chuyện cũ này.
Dương Nhạc Linh nhìn anh, thật sự Cô ta đã từng nói như thế, không biết nên phản bác lại như thế nào.
Bà Bùi cũng sửng sốt, mới vừa rồi Dương Nhạc Linh mới nói với bà rằng nó thích Hoa Ngọc Thành, hiện tại Hoa Ngọc Thành lại nói Dương Nhạc Linh thích cháu trai ruột của mình, cái này làm cho bà có chút khó hiểu.
Bà ta gượng cười nói, “Hẳn là không phải chứ?”
“Đấy là chính miệng con gái nuôi của cô nói. Cháu lừa cô làm gì?” Nhân phẩm của Hoa Ngọc Thành luôn rất tốt, sẽ không bao giờ có chuyện anh vu khống đặt điều, ăn không nói có cho ai đó cả.
Đối với con người Hoa Ngọc Thành bà Bùi không thể hoài nghi những gì anh nói
Hơn nữa, coi như Hoa Ngọc Thành có nói sai sự thật đi nữa thì ý tứ cự tuyệt cũng rất rõ ràng, bà cũng không tiện tiếp tục nói cái gì nữa, chẳng qua chỉ đổi đề tài, “Vậy, cháu xác định sẽ nghiêm túc với cô bạn gái bây giờ sao?”
Hoa Ngọc Thành nói: ” Cháu yêu cô ấy, giống như chú Bùi cả đời chỉ yêu một mình cô, đến chết không rời, Lúc chân cháu bị thương, chìm dưới đáy vực, tưởng sẽ không bao giờ thoát ra khỏi đó, nhưng cô ấy đã xuất hiện, cô ấy ở bên cháu, yêu thương chăm sóc cháu mà không cần hồi báo, mặc kệ bị tất cả mọi người chế nhạo cười chê cô ấy không hề ghét bỏ cháu, có ý định rời xa cháu. Mặc dù cô ấy không có gia thế như Cô Dương, trình độ học vấn cũng không bằng Cô Dương, nhưng mà… Ở trong lòng cháu, cô ấy là độc nhất vô nhị, là duy nhất, bất cứ ai cũng không thể thay thế được cô ấy. Cháu tin cô cũng không muốn thấy cháu phụ lòng một cô gái tốt như vậy chứ?”
Bà Bùi này mặc dù rất mạnh mẽ quật cường, nhưng nhược điểm của bà ấy chính là người chồng đã chết kia, trước đây bà Bùi không thể có thai, lúc lấy ông Bùi cảm thấy rất tự ti, nhưng mà, ông Bùi lại một lòng một dạ yêu bà, hay người quấn quýt bên nhau, yêu thương sâu nặng, mãi đến khi ông Bùi qua đời. Hai người có thể nói chính là chân ái của cuộc đời.
Nếu không, là đàn ông ai lại không muốn có một đứa bé máu mủ ruột già với mình?
Vì vậy, bà Bùi không thể nào quên được chồng mình, không bao giờ có ý định tái giá.
Hoa Ngọc Thành nói có lý có tình như vậy làm cho bà Bùi cảm thấy đuối lý.
Bà nói: ” Cô cũng là vì muốn tốt cho cháu. cảm thấy gia cảnh cháu rất tốt, người lại không tệ, hy vọng cháu có thể cưới được một cô gái tốt.”
Hoa Ngọc Thành cười một tiếng, “ý tốt của cô cháu xin nhận, nhưng vợ của cháu ở trong lòng cháu chính là người tốt nhất trên đời này. Đúng thật là bằng vào tiền và địa vị hiện tại của cháu đích xác là có thể tìm một cô gái có gia thế ngang ngửa với già đình cháu, nhưng đó không có ý định ấy. Cháu chỉ có một yêu cầu duy nhất, chính là khi cháu gặp phải khó khăn, vợ cháu có thể ở bên cháu, cùng nhau vượt qua mọi sóng gió. Trên thực tế cháu hẳn phải cảm ơn Cô Dương đây, là Cô Dương đã dùng hành động thực tế dạy cho cháu đạo lý làm người.”
Những lời Cuối cùng này, rõ ràng chính là châm chọc đả kích.
Cố ý nói cho Dương Nhạc Linh nghe.
–
Bà Bùi cũng không dám ép Hoa Ngọc Thành, chỉ nhìn anh đi ra ngoài.
Dương Nhạc Linh ngồi ở trên ghế sa lon, bà Bùi thở dài nói: “Thái độ của cậu ta con cũng thấy rồi đấy, không phải là mẹ không muốn giúp con nhưng thật sự không có cách gì. Ban đầu là do con chủ động buông bỏ! Mẹ thấy cậu ta không hề có một chút tình cảm nào với con đâu.”
Trước đây, đường là do Dương Nhạc Linh tự chọn nên mới đẩy quan hệ của hai người biến thành như bây giờ.
Hiện tại có cố gắng níu kéo thế nào đi nữa cũng vô dụng.
Dương Nhạc Linh không nghĩ tới, chỉ bằng mấy câu nói, Hoa Ngọc Thành đã xoay chuyển cục diện, ngay cả mẹ nuôi cũng nói đỡ cho anh.
Hoa Ngọc Thành trở về phòng, Hoắc Chấn Đông đã đi ra ngoài, chỉ có Cao Thanh Thu một mình ở chỗ này.
Nhìn thấy anh đi tới, cô ngẩng đầu lên,hỏi ” Anh không sao chứ?”
Cô hỏi thăm Hoắc Chấn Đông về thân phận của bà Bùi kia, biết bà Bùi là mẹ nuôi của Dương Nhạc Linh, cũng là hậu thuẫn của cô ta.
Khó trách Dương Nhạc Linh có thể kiêu ngạo như vậy, dù sao cũng có người của nhà Họ Hoắc làm hậu thuẫn cho.
Hoa Ngọc Thành đi tới, từ phía sau ôm lấy cô, “Đã làm xong hết mọi việc chưa?”