Cao Thanh Thu tắt máy tính, lên giường, nhìn về phía Hoa Ngọc Thành đã ngủ.
Người đàn ông này, ngay cả khi ngủ cũng hoàn mỹ đến không thể chê vào đâu.
Là thực sự không nỡ bỏ anh, muốn ở bên anh, nhưng mà, có thể an ủi bản thân mình một hai lần thì được. Nhưng một khi nghe tới mười lần, mấy chục lần thì thực sự sẽ không nhịn được mà hoài nghi bản thân mình.
Cao Thanh Thu nằm xuống, thừa cơ hội anh đang ngủ, hôn trộm lên má anh, sau đó ôm lấy anh.
Hành động nhỏ này của cô làm cho người đàn ông nằm bên cạnh mở mắt ra.
Hoa Ngọc Thành đưa tay ra, vuốt ve gò má của cô, nhớ tới cô nói muốn ly dị, trái tim anh như có trăm ngàn mũi tên chọc nát dày vò, cảm giác sống không bằng chết.
Cao Thanh Thu khe khẽ hỏi: “Đánh thức anh à?”
Hoa Ngọc Thành âm thanh có chút đè nén, bên trong ẩn tàng mấy phần khổ sở, “anh đang nghĩ xem mình còn thiếu sót ở đâu, đã làm gì sai mà em lại muốn li dị với anh?”
“Không, anh rất tốt.” Cao Thanh Thu cũng không dối gạt anh, cô nói thật lòng mình: “Là em cảm thấy bản thân mình chưa đủ tốt, không xứng với anh, cũng không xứng làm vợ của anh.”
“Đồ ngốc.” Hoa Ngọc Thành cười một cái, hôn lên trán của cô, ôm cô vào trong ngực, “Ở trong lòng anh em là người vợ độc nhất vô nhị không một ai có thể thay thế được.
Anh nghĩ như vậy,nhưng người khác không nghĩ như vậy.”
Ở bên cạnh anh cô sẽ bị người ta chê cười, bị chỉ trích.
“Người khác nghĩ gì quan trọng lắm sao?” Hoa Ngọc Thành biết cô vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành về suy nghĩ, cho nên suy nghĩ mọi vấn đề chưa thấy đáo, nhưng anh vẫn hy vọng cô có thể suy nghĩ lại, “Anh yêu em,vậy còn chưa đủ sao? Em đã từng nói,cả đời không rời xa anh. Bây giờ hối hận rồi sao?”
Cao Thanh Thu dịch không dám nhìn anh, “Lúc đó anh không thể đi lại, bây giờ đã khác rồi.”
“Trong mắt em anh là loại người tệ bạc như thế sao?” Từ khi anh cưới cô thì chưa từng nghĩ muốn buông tay cô ra.
Anh đã nhận định, cô là vợ của anh cả đời.
Hoa Ngọc Thành nói như vậy, làm cho hốc mắt của Cao Thanh Thu ẩm ướt, tâm tình tối nay không thể khống chế, “Em biết anh không phải loại người đó.”
Anh rất tốt, cho nên, sẽ không bởi vì đã bình phục mà không cần cô nữa.
Nhưng anh yêu cô, chiều cô chẳng qua chỉ vì cô đã đưa ra lựa chọn khác Dương Nhạc Linh lúc mà anh tuyệt vọng nhất.
Khi đó cô lựa chọn lấy anh cũng bởi vì cô đã lâm vào đường cùng,chứ Chẳng phải cô vĩ đại gì cho Cao Thanh Đức.
Cho nên, hiện tại sao cô có thể lợi dụng quan hệ trước đây mà giằng buộc anh, bắt anh phải chịu trách nhiệm cả đời đây?
Vợ của anh phải là người tốt nhất trên đời này, ít nhất, không phải là cô bé lọ lem như cô…
Anh có yêu chiều cô nhiều thế nào đi chăng nữa cũng không bù đắp được chuyện cô không có điểm gì ưu Tú để xứng làm vợ anh.
Hoa Ngọc Thành trịnh trọng nói: “Thanh Thu, từ lúc em đồng ý lấy anh, anh chưa từng nghĩ sẽ để cho em rời xa anh.”
Nếu như anh có ý nghĩ như vậy, thì sẽ không đụng đến một cái đầu ngón tay của cô.
Anh quan hệ với cô, là vì đã quyết định, cả đời sẽ chịu trách nhiệm với cô.