Cao Thanh Thu nhìn thấy Lý Sơn có vẻ tức giận, có chút ngoài ý muốn, Lý Sơn hôm nay hình như hơi đáng sợ, ai chọc tới anh ta rồi không biết?
Cao Thanh Thu nói với Hoa Ngọc Thành: “Em không muốn ở đây nữa. Những gì trước đây anh đưa cho em, em cũng sẽ trả lại cho anh hết.”
Những vật kia, đều quá quý giá, cô sẽ không mang đi.
Cô là đến bước đường cùng mới nghĩ đến chuyện vay tiền anh, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghĩ, muốn thông qua cuộc hôn nhân này để lấy được lợi lộc gì.
Nếu là như vậy, cô sẽ thành loại người nào cơ chứ?
Lý Sơn nhìn cô, người khác ly dị đều mong sẽ lấy được càng nhiều càng tốt, cô lại chẳng cần cái gì
Hoa Ngọc Thành nói: “Nếu như em không lấy căn nhà này thì chúng ta sẽ không ly hôn nữa.”
“…” Cao Thanh Thu kinh ngạc nhìn anh, đây là anh đang bắt buộc cô phải lấy căn biệt thự này sao? “Nhưng mà em thật sự không cần! Em chỉ có một mình, không cần ở nhà lớn như vậy.”
Cô cảm thấy nếu mình ở nơi này, thì toàn bộ tiền cô kiếm được cũng chỉ có thể đủ gánh vác tiền điện nước và bảo vệ thôi.
Người giúp việc cô cũng mời không nổi!
Hoa Ngọc Thành nhìn cô, ánh mắt rất kiên định, Cao Thanh Thu bị buộc gật đầu một cái, “Được rồi. Vậy em trả lại đồ mà anh tặng cho em trước, còn có… Số tiền trước đây em mượn anh, em sẽ từ từ trả. Hoa Ngọc Thành, đối với em mà nói, đi học rất quan trọng, nếu lúc ấy anh không giúp em,thì có lẽ hiện tại em đã bị mẹ em ép gả cho người khác, em rất cảm kích anh. Nhưng mà, những thứ không phải là của em em sẽ không giữ lại.”
“Những thứ kia nếu anh đã đưa cho em thì đều là của em.” Nghe cô nói sẽ từ từ trả hết tiền cho minhg, Hoa Ngọc Thành cảm thấy vô cùng chua xót.
Tiền thì có thể tính rõ ràng như vậy, nhưng cảm tình của anh giành cho cô có thể tính rõ ràng sao?