CHƯƠNG 1158: DÂNG TỚI TẬN MIỆNG CŨNG KHÔNG THÈM
Kiểu người của cô chính là không để ý, giống như là không cần dỗ dành gì cả.
Lúc tan việc đường rất nhiều xe, Hoắc Chấn Đông chăm chú lái xe cũng không nói gì nữa.
Đến cửa nhà hàng, Hoắc Chấn Đông dừng xe lại nhìn về phía Mộ Thập Thất, phát hiện ra cô đã tựa ở trên cửa sổ xe ngủ thiếp đi.
Anh ta vươn tay định đánh thức cô dậy như thường ngày nhưng lại nhớ tới yêu cầu của cô đối với mình, tay đang vươn ra bỗng nhiên dừng lại giữa không trung.
Anh dịu dàng nắm chặt bàn tay nhỏ của cô: “Đến rồi.”
Mộ Thập Thất mở to mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ xe: “Nhanh như vậy à?”
Cô chớp mắt, Hoắc Chấn Đông ừ một tiếng, buông tay cô ra đi xuống xe.
Hai người đi vào nhà hàng, tìm một bàn, ngồi xuống.
Mộ Thập Thất ngồi đối diện với Hoắc Chấn Đông, cô nhìn quanh đánh giá nhà hàng này, khung cảnh cũng không tệ lắm, nhà hàng này là cô muốn đến do được bạn bè giới thiệu.
Hoắc Chấn Đông cầm thực đơn, hỏi: “Cô muốn ăn cái gì?”
“Tôi ăn gì cũng được.”
Mộ Thập Thất chống cằm nhìn Hoắc Chấn Đông.
Hoắc Chấn Đông gọi nhân viên phục vụ tới chọn đồ ăn theo ý mình, lúc ngẩng đầu lên một cái lại phát hiện ra Mộ Thập Thất đang nhìn chằm chằm vào mình.
Anh ta hỏi: “Sao lại nhìn tôi như vậy?”
Đôi mắt của Mộ Thập Thất rất đẹp, cô cười cười, nói: “Cảm thấy anh hơi ngốc.”
“… Tại sao tôi lại ngốc?” Cô là người đầu tiên dám nói người thừa kế của nhà họ Hoắc ngốc đấy.
Mộ Thập Thất nói: “Biết rõ trong lòng Thu Thu chỉ có Tổng giám đốc Hoa nhưng anh vẫn cứ nghĩ tới cô ấy, không phải ngốc thì là cái gì?”
“…” Hoắc Chấn Đông cúi đầu xuống, nhìn vào ly nước trước mặt, không hề lên tiếng.
Mỗi lần nghĩ đến Cao Thanh Thu, trong lòng anh ta luôn có một sự tiếc nuối vô tận.
Nhưng anh ta biết, mình và cô không có duyên phận.
Lúc trong lòng Hoắc Chấn Đông đang phiền muộn, Mộ Thập Thất đột nhiên duỗi tay tới, cầm lấy tay của anh ta.
Tay của cô thật ấm áp, Hoắc Chấn Đông ngẩng đầu lên đột nhiên phát hiện ra ánh mắt của Mộ Thập Thất rất là dịu dàng.
Ánh mắt cô nhìn Hoắc Chấn Đông có chút bi thương, nở nụ cười: “Tôi biết Thu Thu rất tốt, ngay cả tôi cũng thích cô ấy nhưng anh cũng không cần phải đau khổ như vậy! Có thể lấy được tôi, tôi cảm thấy anh đã được món hời lớn rồi!”
Như vậy rất đau lòng có được hay không?
Ánh mắt của Mộ Thập Thất khiến Hoắc Chấn Đông không nhịn được ngẩn ra một chút.
Anh ta nhìn Mộ Thập Thất, trầm giọng nói: “Vì sao lại đối xử với tôi tốt như vậy?”
Trước kia Mộ Thập Thất rất ghét anh ta cơ mà.
Cô thực sự đối xử tốt với anh ta là từ sau khi anh ta chấm dứt quan hệ với Hoa Ngọc Thành.
Thời điểm đó cảm xúc của Hoắc Chấn Đông cũng không tốt như vậy, bị người mình thích từ chối, chấm dứt quan hệ với người anh em của mình, ngay cả suy nghĩ của ba anh ta đều ở trên người Hoa Ngọc Thành…
Anh ta cảm thấy cuộc đời này của mình đúng là thất bại thảm hại.
Nhưng Mộ Thập Thất lại đối xử với anh ta rất tốt.
Anh ta buồn cô sẽ đến nói chuyện với anh ta, cô không giống như người khác chỉ nhìn thấy Hoa Ngọc Thành mà cô cũng có thể nhìn thấy anh ta.
Hoắc Chấn Đông nói như vậy khiến Mộ Thập Thất nhíu mày: “Con người của tôi rất lương thiện, thấy con chó nhỏ bị người ta vứt ở ven đường tôi còn muốn chăm sóc và bảo vệ cho nó. Anh hiểu ý của tôi chứ?”
“… Cô mới là chó ấy.” Hoắc Chấn Đông không nói gì mà chỉ trừng mắt nhìn cô một cái.
Thật sự là càng nói càng tồi tệ hơn!
Mộ Thập Thất nở nụ cười, bưng ly nước lên uống một ngụm.
Đồ ăn được mang lên rất nhanh, hai người đang ăn cơm thì Mộ Thập Thất lại nhìn điện thoại sau đó nói với Hoắc Chấn Đông: “Tối nay chúng ta đi xem phim đi?”
“Rạp chiếu phim à? Không đi.”
Mộ Thập Thất trừng mắt liếc anh ta một cái: “Không tới rạp chiếu phim thì xem phim như thế nào được?”
“Nếu không thì tới chỗ của tôi đi?” Chính là căn nhà ở bên ngoài của anh ta.
Mộ Thập Thất từ chối: “Tôi không muốn.”
“Vì sao?”
“Tôi sợ anh làm gì tôi.”
“… Nghĩ nhiều quá rồi đấy.” Hoắc Chấn Đông ghét bỏ nhìn cô một chút: “Người như cô có dâng tới tận miệng thì tôi cùng không thèm đâu.”