“Anh đi ra ngoài ngồi đi.” Cao Thanh Thu lôi Hoa Ngọc Thành ra ghế sa lon.
Anh chẳng qua chỉ bị thương nhẹ ở tay, nhưng ở trong mắt cô lại giống như bị thương toàn thân “Làm sao bây giờ? Trong nhà không có thuốc bỏng, có cần phải đi bệnh viện không? Anh nói anh xem, làm sao không cẩn thận như vậy?”
Hoa Ngọc Thành bình tĩnh an ủi cô, “Không có việc gì, ai bảo anh làm cho em không vui, gây phiền cho em. Bị bỏng cũng là đáng đời.”
Anh nói xong, liền bị Cao Thanh Thu hung hãn mà trừng mắt, “Dù có thế nào em cũng không muốn thấy anh bị thương.”
Trọng điểm là bởi vì nấu cơm cho cô nên mới bị bỏng.
Hoa Ngọc Thành đưa tay kia ra ôm cô, kéo cô vào trong lòng ngực của mình, để cho cô ngồi ở trên đùi của anh, “Nghe thấy em quan tâm anh như vậy, đã hết đau rồi.”
Anh còn lâu mới thừa nhận, do thấy cô bởi vì chuyện công việc giận lây sang anh, mới cố ý dùng khổ nhục kế.
Cao Thanh Thu bắt anh ngồi ở ghế sa lon, đi vào bếp nấu tiếp, lúc ăn cơm, tuyên bố vận mệnh của Hoa Ngọc Thành, “Sau này anh không được vào bếp nữa.”
“Tại sao?” Hoa Ngọc Thành nhìn cô thắc mắc.
Anh còn đang nghĩ, phải nâng cao tay nghề nấu nướng, tranh thủ nắm lấy dạ dày của cô, rút ngắn quãng đường chinh phục trái tim cô, để cho cô vĩnh viễn không thể rời bỏ anh.
Cao Thanh Thu trừng anh nói: “Tránh cho anh lại tay chân vụng về, lại làm mình bị thương.”
Hai chữ vụng về này, làm cho Hoa Ngọc Thành nhớ tới lần đầu tiên nói chuyện với cô.
Cô là người phụ nữ duy nhất trên đời này dám nói anh vụng về!
Nhưng mà, Hoa Ngọc Thành cũng không có phản bác lời của cô, đối với anh mà nói, người phụ nữ của anh nói cái gì chính là cái đó, miễn là cô vui là được.
Cao Thanh Thu cầm đũa ăn cơm, thấy anh bất động, hỏi: “Anh không ăn à.”
“Tay bỏng rồi, không ăn được.”
“…” Anh… con mịa nó bị bỏng tay trái cơ mà! Anh đang đùa em đấy à?
“Thật mà ” Hoa Ngọc Thành làm nũng.