“Chào dì ạ.” Cao Thanh Đức nói
Cao Thanh Thu không lên tiếng.
Mẹ Cao thấy cô không lễ phép liền trừng mắt liếc cao Thanh Thu rồi mới nói với Bà Trần: “Trẻ nhỏ không biết lễ phép, đừng để ý.”
“Không sao dì ạ.” Trần Viễn cười thoáng nhìn qua cao Thanh Thu, thái độ vẫn rất nhiệt tình: “Lần đầu gặp mặt, là con gái thì hơi ngại ngùng nên có thể hiểu được mà.”
Nghe được ông ta gọi dì, Cao Thanh Đức không nhịn được run rẩy, cậu cảm thấy người này gọi mẹ cậu là chị còn may ra ấy chứ.
Mẹ Cao biết sự ưu tư trong lòng cao Thanh Thu nên cũng không làm quá…
Sau khi mọi người đều ngồi xuống, Trần Viễn nhìn về phía cao Thanh Thu.
Lúc trước ông ta có nhìn qua ảnh chụp của cao Thanh Thu liền cảm thấy dáng vẻ của cao Thanh Thu cũng khá, không nghĩ tới cô là kiểu người không ăn ảnh, nhìn cô bên ngoài còn xinh đẹp động lòng người hơn nhiều.
Dù sao vẫn chưa đến 20 tuổi nên bây giờ chính là thời khắc xinh đẹp nhất của một cô gái.
“Thanh Thu, nghe nói lúc trước em đỗ bệnh rồi, đã khỏe lại rồi chứ?”
Cao Thanh Thu liếc nhìn Trần Viễn, nghe ông ta gọi mình là Thanh Thu liền cảm thấy cả người không thoải mái cho lắm.
Cô và ông ta thân thiết lắm sao chứ?
Sợ cao Thanh Thu nói lời không hay, bà Cao liền trả lời thay: “khỏe chứ, khỏe rồi.”
Lần trước do cao Thanh Thu chạy trốn nên bà mới nói như vậy.
Cao Thanh Thu nhìn phản ứng của mẹ cô liền biết việc cô đỗ bệnh là do mẹ mình nói ra.
“Chúng ta gọi món trước đi!” Trần Viễn lấy thực đơn: “Thanh Thu muốn ăn gì?”
Nhìn dáng vẻ ra vẻ lịch sự của ông ta, cao Thanh Thu cũng không nói gì được.
Tuy cô tham ăn nhưng bây giờ không có chút khẩu vị nào.
Mẹ Cao nói: “tùy tiện gọi món đi! Chúng tôi đều không kén ăn.”
“Vậy để tôi quyết định được chứ?” Trần Viễn cười, rất nhanh đã chọn xong món.
Bà Trần ngồi bên cạnh nói: “Thanh Thu nhà chị năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“20” mẹ Cao nói.
Cao Thanh Thu lặng lẽ uống nước, nghe lời mẹ mình nói ra cũng lười phản bác lại.
Bà Trần nói: “không học đại học sao?”
Rõ ràng có thể thấy bà ta có chút ghét bỏ cô.
Bà Cao là một người khá sĩ diện nên không nói ra chuyện vì gả cao Thanh Thu ra ngoài nên không cho cô đi học đại học, mới nói: “Thành tích học tập của nó không được tốt, nên không muốn đi học nữa.”
truyện được up trên app mê tình truyện
“…” cao Thanh Thu liếc nhìn bà Cao, không biết phải nói gì luôn.
“Trần Viễn nhà tôi tốt nghiệp 985*, ở đơn vị làm việc được rất nhiều cô gái yêu mến nha!” bà Trần tự hào nói.
*985*Các trường đại học top đầu
Bà Cao tuy không biết 985 là gì nhưng cũng lấy lòng nói: “Thật tài giỏi! Nếu Thanh Thu cũng tài giỏi như vậy thì hay biết mấy.”
Cao Thanh Thu nhìn khổng nổi nữa, không phải cô cũng thi được 985 hay sao chứ?
Tiếc là bà Cao trước nay không hiểu gì về thứ này. Bà chỉ vì nịnh nọt nên mới khen Trần Viễn mà thôi.
Nhìn dáng vẻ của mẹ mình, hình như rất vừa lòng đối với Trần Viễn?
Một mực không lên tiếng cuối cùng cao Thanh Thu không nhịn được mở miệng nói: “ Theo lý thì điều kiện tốt như vậy, lại có nhiều cô gái theo hâm mộ đến vậy thì nên sớm đã kết hôn rồi! Còn cần đi xem mắt hay sao?”
Bà Trần cứng đờ người, cảm thấy lời nói của cao Thanh Thu giống như đang khiêu khích vậy? Câu nói này khiến bà rất mất mặt.
Trần Viễn cười nói: “trước giờ lo làm việc nên không để ý đến việc kết hôn.”
“Vậy công việc rất bận đúng không?”
“Không bận lắm, ở đơn vị công tác, mỗi ngày 9 giờ làm 5 giờ tan tầm, còn được nghỉ hai ngày cuối tuần.”
Mẹ Cao nói: “đơn vị công tác không tệ, công việc thì ổn định, tiền lương cũng khá! Nghe nói đơn vị này mỗi tuần được nghỉ hai ngày mà tiền lương còn được hơn 14 triệu nữa.
Mẹ Cao làm việc trong tiệm lẩu, mỗi tháng chỉ được nghỉ hai ngày, lúc quán bận rộn thì liền hai ngày nghỉ cũng không còn, lượng lậu chỉ được hơn 6 triệu đồng. Cho nên đối với bà mà nói, làm việc nhẹ nhõm mà tiền lương được hơn 14 triệu thì đã rất khá rồi.