“Được rồi.” Dù sao cũng phải hẹn người nhà Hoa Ngọc Thành và bố mẹ gặp mặt một lần, chi bằng từ Cao Thanh Đức thăm dò thử xem.
Cao Thanh Đức nói: “Vậy lát nữa em gửi địa chỉ qua cho chị nhé.”
“Ừm.”
…
Cao Thanh Thu nằm trên giường, điện thoại để ở một bên, lúc ở cùng Hoa Ngọc Thành, anh ấy không cho phép cô dùng điện thoại, dần dần mỗi khi ở bên anh, cô đều để điện thoại xuống.
Cô tựa đầu trên gối, đột nhiên điện thoại vang lên một tiếng, vội vàng bò dậy cầm lấy điện thoại di động.
Cử động này gây nên sự chú ý của Hoa Ngọc Thành.
Hoa Ngọc Thành không nhịn được liếc nhìn cô: “tin nhắn của ai vậy?”
Cao Thanh Thu thấy là địa chỉ Cao Thanh Đức gửi đến, cách nơi đây không quá xa.
“của em trai, hai ngày này nói đến đây tham gia thi đấu, bảo em ngày mai phải mời nó ăn cơm.” Cao Thanh Thu nhìn về phía Hoa Ngọc Thành: “Chú à, ngày mai em muốn ra ngoài một chốc, được chứ ạ?”
Vì không để cho chú lo lắng nên mỗi lần cô ra khỏi nhà đều nói một tiếng cho chú.
Hoa Ngọc Thành ngắm nhìn bộ dáng con ngoan trò giỏi của cô, gật đầu: “Ừm.”
“Tiện thể em cũng hỏi thăm phản ứng của bố mẹ nữa.”
Lúc cô vừa đến Kinh Châu cũng là lúc mẹ cô hẹn gặp mặt với nhà họ Trần, bố mẹ hẹn ngày xem mắt cho cô luôn, gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho cô, Cao Thanh Thu liền trực tiếp kéo họ vào danh sách đen, mới được yên tĩnh một chút.
Cũng không biết bố mẹ bây giờ đang nghĩ gì, trong nội tâm cô vô cùng thấp thỏm lo âu.
Hoa Ngọc Thành xoa đầu cô: “được, gặp chuyện gì trắc trở phải gọi ngay cho tôi.”
Cao Thanh Thu cười rộ: “Ừm.”
Không biết vì đâu, ở bên cạnh anh, cô luôn cảm thấy lòng bình yên đến vô cùng.
Trước đây luôn cảm thấy gặp chuyện gì bản thân luôn phải đi đối mặt, không quyền cũng không thế, cũng không có người dựa cậy, nhưng mà hiện tại có bóng lưng vững chãi của anh, giống như có cả thế giới, dù trời có sập cũng không sợ.
…
Trưa ngày thứ hai, lúc Cao Thanh Thu bước đến nhà hàng thì Cao Thanh Đức đã đến rồi.
Cô vốn nghĩ rằng, nhiều nhất là có thể thấy Cao Thanh Đức và bạn bè trong đội của nó, ai ngờ….bạn của Cao Thanh Đức thì không gặp, ngược lại là gặp được mẹ cô.
Thấy mẹ Cao, Cao Thanh Thu cau mày liền xoay người định bước đi, nhưng lại nhớ đến việc nhà họ Hoa nên đành ở lại.
Tuy nhiên, trong lòng cô khá cáu giận, không nghĩ ra là Cao Thanh Đức thế mà lừa cô!
Cô trừng mắt liếc nhìn Cao Thanh Đức: “em không phải nói là đến đây tham dự thi đấu sao?”
Cao Thanh Đức đáp lại một cách yếu ớt: “phải, ngày hôm qua đã thi đấu xong rồi.”
“vậy sao mẹ lại có mặt ở đây chứ?” đột nhiên gặp mặt như vậy, Cao Thanh Thu không có chút chuẩn bị nào.
Cao Thanh Thu nói: “Chị à, chị đừng giận mẹ nữa, gần đây mẹ luôn muốn tìm cơ hội gặp chị, mà chị không nhận điện thoại của bà, bà liền hết cách.”
Mẹ Cao ngồi bên cạnh trông về hướng Cao Thanh Thu, giọng nói rất dịu dàng: “Thu con ơi, lúc trước mẹ sai rồi, không nên nạt nộ con, cũng không nên đánh con, con về nhà cùng mẹ đi, được không con? Mấy ngày này không thấy con, mẹ và bố con mỗi ngày đều lo đến nỗi ngủ không được, sợ con ở bên ngoài bị người ta lừa đi mất.”
Phải biết lúc đó, cô đã đi theo Lý Sơn.
Không dễ dàng đem con gái nuôi lớn, vậy mà cứ vậy đi theo người đàn ông khác, mẹ Cao sao có thể không lo lắng cho được chứ?
Việc này đã trôi qua hơn nửa tháng, Cao Thanh Thu thấy bộ dáng chân thành này của mẹ mình, nghĩ lại cuối cùng là mẹ ruột của mình, ân tình sinh ra cô, nuôi cô nhiều năm như vậy, nhất thời lòng mềm lại.
Cao Thanh Thu ngồi xuống, phát hiện thấy Cao Thanh Đức và mẹ ngồi bên cạnh một cái bàn rất lớn.
Cô lấy thức đơn, nhìn món ăn trên đấy đều khá là đắt.