Anh bình tĩnh như vậy, xe lăn để ở một bên.
Mãi đến khi Hoa Ngọc Thành tiến vào thang máy, Hoa Châu Du mới phản ứng được, Hoa Ngọc Thành, thật sự đứng lên được rồi.
Cao Thanh Thu nhìn sang Hoa Châu Du, gọi “chị ơi.”
Hoa Châu Du có chút sững sờ ngồi xuống, khả năng hình ảnh trước mắt thực sự quá kích thích, chị nhất thời vẫn không thể tiếp nhận.
một lát sau, mới nhìn lấy Cao Thanh Thu, trong giọng nói thêm mấy phần mừng rỡ, ” vừa rồi chị không có nhìn lầm chứ?”
Cao Thanh Thu không nhịn được bật cười một tiếng: “Thật mà, anh ấy đã bình phục thật rồi. Chẳng qua từ trước tới giờ anh ấy không nói, cũng là hôm nay em mới phát hiện.”
Nếu như không phải cô phát hiện, Hoa Ngọc Thành chắc còn lừa gạt thêm ít ngày nữa.
Về phần tại sao, Cao Thanh Thu cũng không rõ lắm.
Cao Thanh Thu nói xong, định cất quà Ông Dương tặng vào trong hộp, mặc dù Hoa Ngọc Thành nói muốn tặng cho cô, nhưng quả thực cô không nghĩ ra miếng Ngọc này có tác dụng gì với cô, vẫn là cất đi thì hơn.
Hoa Châu Du nhìn thấy miếng ngọc này, có chút kinh ngạc, “Đây là cái gì?”
Cao Thanh Thu giải thích: “Người khác tặng ạ.”
Hoa Châu Du cầm sang xem một cái, cười nói, “Đây không phải là miếng ngọc mẹ Dương Nhạc Linh thích nhất sao? Thường xuyên lấy đi ra ngoài khoe khoang, sao lại ở chỗ em được?”
“…” Cao Thanh Thu căn bản không nghĩ tới, Ông Dương lúc tặng rất cam lòng mà.
Hoa Châu Du cũng không nói đến vấn đề này nữa, mà chỉ vội vàng gọi điện thoại cho bà Hoa.
Bà Hoa và Ông Hoa không kịp đợi Hoa Ngọc Thành và Cao Thanh Thu về Nhà họ Hoa, trực tiếp chạy tới biệt thự Giang Phủ xem Hoa Ngọc Thành, cảm giác này như kiểu vào vườn bách thú thăm thú quý hiếm vậy.
–
Đinh Cẩn đến Nhà họ Hoa, phát hiện không có bất kỳ ai ở đây, trong nhà chỉ có quản gia.
Có chút khó hiểu hỏi: “Ông ngoại bà ngoại cháu đi đâu hết rồi?”
Hỏi xong câu này, Đinh Cẩn ở trên ghế sa lon ngồi xuống, lấy điện thoại ra, đang muốn gọi điện thoại,lại nghe thấy quản gia kích động nói: “Bọn họ đều sang nhà Ngọc Thành rồi, nghe nói Ngọc Thành đã bình phục, có thể đứng dậy rồi.”
“…” Đinh Cẩn dừng một chút, không dám tin nhìn quản gia.
Tin Tức này so với tin Cao Thanh Thu là còn làm hắn kinh hãi hơn.
Quản gia hiển nhiên đã quen với biểu hiện khi mọi người nghe được tin tức Hoa Ngọc Thành tốt hơn, giải thích: “Đây là thật, không có nói đùa.”
Sau đó quản gia đã nhìn thấy Đinh Cẩn chạy ra ngoài, liền cơm tối cũng không ăn.
–
Sau cơm tối, Cao Thanh Thu ngồi ở trong sân bên cạnh hòn non bộ, đung đưa hai chân đang hóng gió, tin tức Hoa Ngọc Thành tốt hơn, làm cho cả nhà đều rất kích động, giờ phút này bọn họ đang vây quanh Hoa Ngọc Thành nói chuyện.
Cao Thanh Thu ăn quá no, vừa vặn đi ra đi tản bộ một chút.
Nhìn thấy một chiếc xe dừng ở cửa, sau đó, từ trên xe một người đi xuống.
Đợi đối phương đến gần, cô mới thấy rõ đây là Đinh Cẩn.
Bọn họ cuối tuần sẽ tham gia trận chung kết toàn quốc để chọn ra 5 đội mạnh nhất đại diện tham gia vòng loại Châu Á, Đinh Cẩn hai ngày nay bận rộn không có trở về.
Hắn vội vã đi tới, nhìn thấy Cao Thanh Thu, dừng ở trước mặt cô, sốt sắng hỏi “Cậu tôi bình phục rồi sao?”
Giọng không thể tin được.
Cao Thanh Thu luôn cảm thấy Đinh Cẩn là muốn cướp chồng với cô, phòng bị nói: “Ừm.”
Nghe cô nói xong, Đinh Cẩn đứng ngây ngốc ở đó.
Cao Thanh Thu nghĩ, tên này nhất định là kích động hỏng não luôn rồi,nên nói với hắn: “anh ấy ở bên trong đấy, cậu có thể đi xem anh ấy một chút.”
Tối nay bà Hoa bởi vì chuyện này còn khóc một trận, nhưng mà, đây là nước mắt của niềm hạnh phúc.
Đợi lâu như vậy, Ngọc Thành của bà rốt cuộc cũng có thể đứng dậy rồi, bà đương nhiên rất kích động.