Lâm Vi nói: “Không có chuyện gì nữa rồi.”
Đối mặt với những người không tin mình, Lâm Vi cũng lười giải thích.
“Những chuyện cậu làm, không phải chỉ vì Đinh Cẩn sao? Vì Đinh Cẩn, cậu có thể không quan tâm cảm nghĩ của người bạn này, đã như vậy, sao cậu lại cam tâm nhìn Vũ Minh Hân và Đinh Cẩn ở chung một chỗ?”
Nhìn thấy Lâm Vi như bây giờ, Cao Thanh Thu chỉ cảm thấy đau lòng.
Rõ ràng lúc trước cô ấy tốt đẹp như vậy, tại sao phải biến thành bộ dáng như ngày hôm nay.
Lâm Vi nhìn Cao Thanh Thu một cái, nói: “Mẹ mình gần đây bị bệnh, nghỉ tết nguyên đán mình muốn về mấy ngày.”
Lâm Vi biết, mình và Cao Thanh Thu có hiểu lầm,là do có người ở sau lưng hãm hại mình.
sở dĩ Lâm Vi chột dạ, là bởi vì Lâm Vi cảm thấy, mình cũng có lỗi với Cao Thanh Thu vì chuyện mình không nói giúp Cao Thanh Thu khi cô bị tung tin đồn mang thai.
Lâm Vi thật sự coi Cao Thanh Thu là bạn, bởi vì Lâm Vi cảm thấy Cao Thanh Thu là một ánh dương ấm áp trong cuộc sống của mình. Dù lâm vi có làm gì để tiếp cận Đinh Cẩn thì cũng sẽ không làm tổn thương Cao Thanh Thu.
Bây giờ thấy Vũ Minh Hân quấn lấy Đinh Cẩn như vậy, Lâm Vi đại khái có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Chẳng qua là vì chuyện của mẹ gần đây, bây giờ Lâm Vi không có tâm tư để ý tới những thứ này.
Chờ về nghỉ tết xong,lại nói sau đi!
Cao Thanh Thu không hiểu Lâm Vi vì sao lại đột nhiên đề cập đến chuyện này.
Nhìn thấy Lâm Vi, cũng không tiếp lời.
ngày đó đột nhiên bị hủy vai, lại bị mọi người hiểu lầm, trong lòng có chút phiền não, lại cộng thêm Lâm Vi tỏ ra chột dạ, cho nên theo bản năng mà cảm thấy là Lâm Vi đứng sau tất cả những chuyện này.
Đối với chuyện đã xảy ra, Lâm Vi cũng không thèm giãi bày lấy một câu.
Nhìn thấy cô ấy như vậy, Cao Thanh Thu không biết vì sao lại có chút mềm lòng, cảm giác hình như mình có chút quá đáng.
–
Sinh nhật Hoa Ngọc Thành diễn ra vào thứ tư, Cao Thanh Thu cũng lười quản những chuyện phiền lòng này, đang chuyên tâm chuẩn bị quà cho Hoa Ngọc Thành.
Hôm đi mua quần áo với Cao Thanh Đức, cô tiện thể mua luôn vài cuộn len, định đan một cái khăn quàng để tặng anh.
Hoa Ngọc Thành chẳng thiếu thứ gì, quả thực cô cũng không nghĩ ra phải mua cái gì tặng anh, liền chuẩn bị đan khăn quàng, cảm thấy như vậy cũng khá có ý nghĩa.
khi còn bé,áo len của Cao Thanh Thu và Cao Thanh Đức đều là do bà Diệp đan. Cao Thanh Thu từ nhỏ đã học đan, nên tay nghề cũng khá tốt.
Vì muốn tạo bất ngờ cho Hoa Ngọc Thành cho nên cô lén lén lút lút làm không muốn bị Hoa Ngọc Thành nhìn thấy.
Thứ hai, học xong, Cao Thanh Thu liền trốn về ký túc xá Đan khăn.
Thứ ba, Cao Thanh Thu dứt khoát không về nhà, chỉ gọi về cho Hoa Ngọc Thành là có việc bận không về.
Chiều Thứ tư,khi Hoa Ngọc Thành còn đang ở công ty, Lý Sơn từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Hoa Ngọc Thành đang lơ đãng suy nghĩ gì đó, khó hiểu hỏi: “ngài Hoa, anh sao vậy?”
Biểu tình ngưng trọng như vậy, gặp phải vấn đề gì nghiêm trọng lắm sao?
Lý Sơn sợ Hoa Ngọc Thành không vui, đã định chuẩn bị gọi điện thoại cho Cao Thanh Thu,bảo cô tới cứu trận.
Biểu tình của Hoa Ngọc Thành căng thẳng như đang nghiên cứu hợp đồng mấy tỷ đô: ” Hai ngày nay vợ tôi bận gì vậy?”
Tối hôm qua Cao Thanh Thu chỉ gọi điện thoại về cho anh bảo không về nhà.
Hoa Ngọc Thành rất lo lắng cho cô, không biết có phải cô lại gặp phải vấn đề gì rồi không, nếu như xảy ra chuyện gì thật, liệu tối nay cô có về đón sinh nhật cùng với anh không?
Suy nghĩ này làm cho trong lòng của Hoa Ngọc Thành cảm thấy có nguy cơ đe dọa.
Có một cô vợ cuồng công việc thật là đáng lo!
Cho nên vừa rồi anh còn đang nghĩ, có nên gọi điện thoại nhắc cô hay không?
Lý Sơn không suy nghĩ gì nhiều, nói luôn “Trừ đi học ra, cũng không bận rộn cái gì nữa?”