Cô mới mười tám tuổi, Hoa Ngọc Thành cũng thực sự chưa muốn động vào cô, chẳng qua dục vọng đến rồi, muốn cản cũng không được.
Hoa Ngọc Thành ôn nhu đưa tay ra vuốt lọn tóc của cô, có chút lo âu hỏi: “Còn đau lắm à?”
“…” Cao Thanh Thu không thể tin được, anh lại còn dám trắng trợn hỏi như vậy.
Nghe anh hỏi, cô rất muốn chặn miệng của anh lại.
Nhìn ông xã của cô bình thường đàng hoàng, đạo mạo nghiêm túc như vậy,nhưng thật ra anh lại là người đen tối nhất..
Chỉ cần nhìn bây giờ là biết,ăn cô sạch sẽ rồi mà còn có thể bình tĩnh thảo luận vấn đề đấy cùng cô như vậy!
Cô đẩy anh ra,anh cũng không lên tiếng.
Hoa Ngọc Thành nhìn thấy cô xấu hổ đỏ ửng mặt, cười một tiếng.
Không nhịn được nhớ tới tối hôm qua…
Của cô rất nhỏ, cơ hồ không cách nào chứa đựng được anh.
Anh ở trong cơ thể cơ từng bước khó đi.
Thêm nữa do chân anh nên chỉ có thể do cô chủ động, nên lần này thật ra thì anh cũng chưa được tận hứng.
Nhưng dù thế thì anh cũng đã đủ thỏa mãn rất lâu rồi.
Anh còn nhớ lúc anh tiến vào, âm thanh rên rỉ của cô: “Em đau……”
Giống như còn ở bên tai anh vậy.
Chỉ là nghĩ lại một chút, bụng của anh liền căng thẳng, thân thể bỗng nhiên có phản ứng.
Hoa Ngọc Thành kéo cả người cô dựa sát vào người anh “Cùng chồng nói chuyện đó thì thẹn thùng cái gì? Tối hôm qua không phải em rất to gan sao?”
Nếu không phải là cô chủ động, thì anh cũng sẽ không hạ thủ.
“Không được nói nữa!” Cao Thanh Thu che miệng của anh lại, da mặt của cô đâu có dày như anh, “Anh thật đáng ghét.”
Chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ!
bây giờ lại còn trêu chọc mình.
Lúc sau khi cô đâu đến muốn bỏ cuộc thì là ai một điều bảo bối hai điều bảo bối, dụ dỗ cô tiếp tục?
Người đàn ông này quả thật chính là lão hồ ly vẫy đuôi, đáng ghét vô cùng!
Hoa Ngọc Thành cầm tay cô, “Được, không nói nữa, có đói bụng không? Anh gọi người mang đồ ăn vào đây, ăn xong rồi ngủ tiếp?”
“Không đói bụng.” Bị trêu tức đủ no rồi!
“vậy đợi thêm chút nữa.” Anh vươn tay ôm cô vào lòng, thương tiếc hôn cô.
Cái hôn của anh dịu dạng, ấm áp.
Cao Thanh Thu nghĩ đến chính sự: “hôm nay em phải lên lớp.”
“Anh bảo Lý Sơn giúp em xin nghỉ bệnh rồi.”
“Bệnh của em không nghiêm trọng. Có thể đi học được.”ưu điểm lớn nhất của Cao Thanh Thu, chính là không thích trốn học, một ngày không đi học, trong lòng rất bứt rứt khó chịu.
Hoa Ngọc Thành cưng nựng: “ngoan, nghe lời, nghỉ ngơi cho khỏe đi! Em biến bản thân mình thành như vậy,có biết trong lòng anh lo lắng cho em như thế nào không?”
Nhìn thấy cô bị bệnh, anh vô cùng đau lòng.
Cao Thanh Thu nhìn thấy Hoa Ngọc Thành, cô vẫn mơ hồ buồn ngủ “Thật ra thì anh không cần lo lắng, em không sao.”
Tối hôm qua quá mệt mỏi, nên ngủ rất sâu, làm gì còn tâm trí nghĩ đến những chuyện không vui kia?
Hơn nữa, mỗi lần gặp phải chuyện không vui, không khống chế được tâm tình, sau khi khóc một trận, thì đều có thể xả ra hết.
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu: “Bảo bối, thật ra em không cần cố gắng như vậy, không cần thiết.”
có anh, cô còn lo sợ đói hay sao?
Cao Thanh Thu lần đầu tiên nghe anh nói như vậy, cô cười một tiếng, “em không cố gắng, anh nuôi em cả đời sao?”
“Anh lấy em không phải là nên kiếm tiền nuôi em cả đời sao?” Hoa Ngọc Thành nói với cô như là chuyện đương nhiên.