Anh ta là một con chó độc thân rất tự giác.
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, một bộ dáng nghiêm túc, “Đứng đắn một chút, đây là chỗ làm việc.”
“…” Cao Thanh Thu không nói gì.
Cô lúc nào không đứng đắn chứ?
Rất đứng đắn được không!
Cô ngồi ở một bên, nhìn Hoa Ngọc Thành, cũng không quấy rầy, chẳng qua là yên lặng mà nhìn anh.
Hoa Ngọc Thành nhìn màn hình laptop một lúc, rốt cuộc không nhịn được nhìn về phía Cao Thanh Thu, cùng tầm mắt của cô chạm thẳng vào nhau.
Cao Thanh Thu cái gì cũng không làm, chẳng qua là ngồi tại chỗ yên lặng chăm chú nhìn anh, trong mắt tràn đầy sùng bái đối với anh.
Mặc dù bây giờ anh không đứng lên được, mặc dù anh chỉ có thể ngồi trên xe lăn, nhưng là cô biết, trong quá khứ, anh chính là một người anh hùng.
Anh là quân nhân, bởi vì bảo vệ quốc gia mới bị thương.
Cho nên, coi như ngồi trên xe lăn thì thế nào? Cái này không mất mặt.
Cô nhìn ảnh chụp anh cho cô, thật là đẹp trai thật là đẹp trai…
Mắt cô nhìn anh càng trở nên long lanh!
Cái ánh mắt này, làm cho trong lòng Hoa Ngọc Thành ấm áp, anh ôn nhu hỏi: “Buổi tối muốn ăn cái gì? Anh để cho Lý Sơn đi sắp xếp.”
“Muốn ăn lẩu.” Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành, “lâu lắm rồi chưa được ăn.”
Là người Kinh Châu, mỗi tuần không ăn lẩu, thìnhư có một cảm giác không đầy đủ trong cuộc sống vậy.
Hoa Ngọc Thành cười một tiếng, “Được rồi! Chị anh gần đây mới mở một nhà hàng, chúng ta đi thử xem.”
Cao Thanh Thu nói: “Được, nếu không gọi cả chị ấy đi cùng đi! Hai người ăn không có chút náo nhiệt gì cả.”
Ăn lẩu chính là phải náo nhiệt một chút.
Nói xong, Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành, đột nhiên lại nhớ tới, chú không thích náo nhiệt.
Cô nhìn anh, “chú không thích ồn ào thì thôi vậy.”
“Không sao đâu, để anh gọi điện thoại cho chị ấy đi cùng.” Cô thích náo nhiệt, vậy thì náo nhiệt một chút.
Từ công ty của Hoa Ngọc Thành đi ra, hai người liền đi nhà hàng lẩu.
Thành phố Kinh Châu, tất cả lớn nhỏ quán lẩu rất nhiều, điểm đặc biệt trong nhà hàng này của Hoa Châu Du là thực phẩm vô cùng tươi ngon, sau khi gọi món ăn thì rau quả mới được hái xuống.
Lúc Cao Thanh Thu cùng Hoa Ngọc Thành đến, Hoa Châu Du còn chưa tới, bất quá đã để cho người chuẩn bị phòng riêng cho bọn họ, nơi này còn có thể nhìn thấy cảnh sông Lưỡng Giang
Cao Thanh Thu nhìn thực đơn hỏi, “chú ơi, chú muốn ăn cái gì?”
“Ăn gì cũng được.”
Hoa Ngọc Thành lẳng lặng nhìn chằm chằm cô, phát hiện vừa nhắc tới ăn, ánh mắt Cao Thanh Thu liền tỏa sáng.
“Vậy còn ngài Lý?” Cao Thanh Thu nhìn Lý Sơn, bình thường bọn họ đi ăn cơm, đều sẽ gọi thêm Lý Sơn.
Lý Sơn nói: “Phu nhân quyết định là được rồi.”
Hoa Ngọc Thành cũng không dám đưa ý kiến, anh ta lại dám á! Hơn nữa, anh ta cũng không kén ăn.
Cao Thanh Thu nói: “vậy em gọi món đây.”
Cô cúi đầu, bắt đầu mở thực đơn, điện thoại của Lý Sơn lại vang lên vào lúc này. Anh ta nhìn một cái, đứng lên, đi ra cửa mới đi nghe điện thoại.
Gọi điện thoại tới, không là người khác, chính là Bà Cao.
Bà Cao thấy Cao Thanh Thu không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là trực tiếp liên lạc Nhà họ Hoa, trước bà ta có lưu số của Lý Sơn.
Cao Thanh Thu mới vừa gọi xong thức ăn, đưa menu cho nhân viên phục vụ thì Lý Sơn trở về, ở bên tai Hoa Ngọc Thành nói đôi câu, sau đó liền đi ra ngoài.
Thần thần bí bí!
Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Lý Sơn liền đi như vậy, liền cơm đều không ăn?
Hoa Ngọc Thành nói: “Không có gì, ăn cơm trước đi!”
Trước Cao Thanh Thu lúc đi học, Hoa Châu Du liền từng hỏi Hoa Ngọc Thành về việc sính lễ đám hỏi. Anh biết Cao Thanh Thu không muốn anh bất cứ sính lễ gì sang nhà cô, nhưng không đòi hỏi gì không có nghĩa là anh không cho.