Lý Sơn đứng bên cạnh nhìn Hoa Ngọc Thành, không rõ là anh đang tức giận hay không.
Nếu tức giận thì cũng là điều bình thường, dù sao lúc trước Cao Thanh Thu quay lại còn nói trước mặt mọi người là không quen biết Đinh Cẩn, nói dối điều này thực sự là không tốt.
Nhưng Cao Thanh Thu không nói ra đương nhiên là có lập trường riêng của cô.
Dù sao cô không thể nói với mọi người rằng Đinh Cẩn là bạn trai cũ của cô được!
Lý Sơn lại nói tiếp: “Thực ra bọn họ chỉ là mấy đứa nhóc yêu đương chơi bời thôi, có ai là không trải qua thời thanh xuân đâu? Anh đừng quá để ý làm gì.”
Đúng lúc này điện thoại của Hoa Ngọc Thành vang lên. Là một tin nhắn, trên đó có ghi:
Chào chú Hoa, cháu là Vũ Minh Hân, bạn gái của Đinh Cẩn.
Xin lỗi vì hôm qua đến nhà của chú mà lại khiến chú tức giận.
Thực ra hôm qua cháu cũng không ngờ là sẽ gặp được Cao Thanh Thu ở nhà chú. Trước kia Cao Thanh Thu là bạn thân của cháu, cô ta biết rõ Đinh Cẩn là bạn trai cháu, nhưng lúc nào cũng nhân cơ hội ngồi cùng bàn với Đinh Cẩn để quyến rũ cậu ấy. Sau này khi biết chuyện đó, cháu không chơi với cô ta nữa. Không ngờ lại gặp phải cô ta ở nhà chú!
Nhà Cao Thanh Thu rất nghèo, cho nên cứ gặp ai có tiền là cô ta sẽ thích người đó. Chẳng qua chú là cậu của Đinh Cẩn, cháu thật sự không đành lòng nhìn cô ta lừa chú như thế, nên hôm nay mới lấy hết dũng khí nói những điều này với chú.
Nếu chú cảm thấy chuyện này chẳng có gì quan trọng, vậy hãy coi như cháu chưa nói gì hết.
Cô ta lấy số điện thoại từ chỗ Đinh Cẩn với lý do là muốn xin lỗi Phó Cảnh, thế là Đinh Cẩn lập tức gửi số cho cô ta.
Hoa Ngọc Thành nhìn tin nhắn trên điện thoại, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Lý Sơn nhìn anh, tuy là cười nhưng sao nụ cười này lại khiến người ta cảm thấy có chút kỳ quái?
Anh ta bèn hỏi: “Anh Hoa, có chuyện gì ạ?”
“Cậu đọc đi.” Hoa Ngọc Thành trực tiếp quăng chiếc điện thoại sang cho Lý Sơn.
Lý Sơn bắt lấy, nhìn vào điện thoại. Anh ta im lặng đọc hết tin nhắn của Vũ Minh Hân, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Nếu Cao Thanh Thu đúng là loại người như vậy, tôi cảm thấy anh Hoa phải suy nghĩ thật kỹ chuyện kết hôn với cô ta.”
Thực tế là tới tận bây giờ Lý Sơn vẫn còn chưa hiểu rõ rốt cuộc Hoa Ngọc Thành và Cao Thanh Thu đã đến với nhau như thế nào.
Ngày đó khi anh ta bị Hoa Ngọc Thành gọi tới làm bản thỏa thuận kết hôn, anh ta đã rất bất ngờ.
Cao Thanh Thu chỉ là một con nhóc tầm thường, một người hầu tới đây làm thuê, bình thường anh ta không hề để cô tiếp xúc với Hoa Ngọc Thành.
Lý Sơn nhớ tới ngày đó Cao Thanh Thu băng bó vết thương giúp Hoa Ngọc Thành, lại chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà khiến anh Hoa đưa ra quyết định sẽ cưới cô ta, anh ta cũng không khỏi khâm phục.
Không thể nhìn ra Cao Thanh Thu này đúng là rất có thủ đoạn!
Ngay cả anh Hoa khó đến vậy cũng bị cô thu phục.
Hoa Ngọc Thành không lên tiếng, chỉ nhìn Lý Sơn đang tỏ ra khá căm phẫn.
Lý Sơn càng nghĩ càng tức giận: “Anh không biết chứ con gái bây giờ không còn giống với thời chúng ta thời đi học nữa rồi. Tí tuổi đầu không lo học hành cho giỏi, chỉ biết ham hư vinh, nhiều cô còn đi làm tình nhân cho đại gia nữa.”
…
Cao Thanh Thu nằm trên giường nghịch điện thoại một lúc, sau đó ngủ chừng nửa tiếng rồi tỉnh. Lúc cô tỉnh dậy, lại thấy Hoa Ngọc Thành đang ngồi một bên nhìn mình.
Cao Thanh Thu dụi dụi mắt nhìn anh: “Ủa, chú đến từ lúc nào mà tôi không biết.”
“Đến được một lúc rồi.” Anh nhìn Cao Thanh Thu với vẻ mặt lạnh nhạt. Nhưng bình thường anh đã như vậy rồi nên Cao Thanh Thu không hề cảm thấy kỳ lạ.
Cao Thanh Thu mặc chiếc áo phông của Hoa Ngọc Thành, cô dựa vào gối dịu dàng nhìn anh: “Chẳng lẽ chú cứ ngồi đây trông tôi hả!”