Mục lục
Mạt thế vận (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Là ai cùng Quân gia có cừu hận lớn như vậy? Có thể phát rồ giận lây sang người vô tội?

- Tiêu nhị gia, ngươi nói cho ta biết người nọ rốt cuộc là ai?

Liền sau mỗi một câu hỏi, Quân Khương Lâm liền tiến về trước một bước! Mỗi bước tiến tới, sát khí lạnh thấu xương trên người cũng tỏa ra thêm dày đặt! Ánh mắt như đao nhìn sát Tiêu Bố Vũ.

Khi Quân đại thiếu gia nhìn gần, ánh mắt Tiêu Bố Vũ rốt cuộc di chuyển, lại không dám cũng Khương Lâm đối điện. Theo một bước tới của Quân Khương Lâm, hắn bất giác lùi về sau một bước, trước sau như một ánh mắt mang vẻ lo sợ, nghi hoặc, tan rã. Đường đường là Thần Huyền cường giả nhưng đối mặt với chất vấn của Quân Khương Lâm lại không biết phải phản bác làm sao!

Tiếng bước chân nặng nề dị thường của Quân Khương Lâm lọt vào tai giống như tiếng sấm từ chín tần mây, mỗi một tiếng là tiếng búa đánh thẳng vào lòng của Tiêu Bố Vũ.

- Làm sao lão phu biết là ai? Ngươi đang nói chuyện ở địa phương nào, ù ù cạc cạc không hiểu gì cả?

Tiêu Bố Vũ làm như giận dữ hỏi lại, nhưng thanh âm lại đang run rẩy. Một Thần Huyền cường giả lại có giọng nói run rẩy, chỉ cần người có chút hiểu biết là thấy ngay chỗ kỳ quặc trong đó.

- Vốn ta cũng chỉ là hoài nghi, nhưng khi diệt trừ Hoàng Hoa Đường xong không lâu, Tiêu Hàn liền đi tới Thiên Hương Thành, hơn nữa chủ động đi Quân gia ta tìm Tam thúc gây phiền phức. Hắn tại sao lại tới nhanh như vậy? Hắn tới sao vừa đúng dịp vậy? Tiêu nhị gia ngươi có thể trả lời ta ra sao? Cơ trí như ngài chẳng lẽ không liên tưởng đến cái gì sao?

Quân Khương Lâm hung hăng nhìn hắn.

- Ngươi hoài nghi ta? Lão phu sao có thể làm ra sự kiện bực này! Ngươi có chứng cớ gì!

Tiêu Bố Vũ chấn thanh hét lớn.

- Ta không hoài nghi ngài, Phong Tuyêt Ngân Thành Hành Vân Tiêu Bố Vũ, coi như là một nhân vật thành danh, bất luận như thế nào cũng không làm những chuyện như vậy! Nhiều cuộc thảm sát như vậy, nhiều bản án không có đầu mối như vậy, cùng nhau xảy ra những vụ án không manh mối như vậy cũng miễn cưỡng bị bỏ qua. Cái này đáng được xem xét kỹ lưỡng. Vậy cần thế lực như thế nào mới có thể áp chế rất nhiều quan phủ đây? Chứng cớ, ngài lại có thể hỏi về chứng cớ? Người đã có dã tâm làm như thế, như thế nào lại lưu lại chứng cớ đây?

Quân Khương Lâm cười rất quái dị

- Bất quá ta có một điểm nghi hoặc khác, ngài vì sao hỏi ta: Ngươi hoài nghi ta? Mà không hỏi ta: Ngươi đang hoài nghi Tiêu gia chúng ta? Hay là hỏi ta: Ngươi đang hoài nghi Tiêu Hàn?

- Ân? Tiêu Bố Vũ nhị gia cơ trí, ta mới nhớ được những lời vừa rồi ta nói rõ ràng rất đúng với Tiêu Hàn, ngài làm sao lại đem đổ hết lên người ngài vậy? Cái này có tính là chó ngáp phải ruồi, không đánh mà khai?

Tiêu Bố Vũ lại lảo đảo lui về phía sau, đầu đầm đìa mồ hôi, khàn giọng rống to:

- Nói bậy! Ngươi hoàn toàn không có bất cứ bằng chứng gì! Cứ nói suông như vậy vu cáo hãm hại người tốt, vu cáo hãm hại Tiêu gia, rốt cuộc là có ý gì?

- Nhị gia ngài lại sai lầm rồi! Ta vừa mới nói rõ ràng cũng chỉ là Tiêu Hàn, có thể nào ngươi lại nói ta vu cáo hãm hại Tiêu gia của ngươi? Đây là ý gì? Chẳng lẽ Tiêu Hàn đúng là đại biểu cả Tiêu gia sao?

Quân Khương Lâm từng bước ép sát, thừa thắng xông lên, trong mắt lợi hại thần quang càng ngày càng quá mức lợi hại.

Đến hiện tại bằng các thủ đoạn, Quân Khương Lâm từng bước từng bước một rất hiệu quả.

Tâm thần Tiêu Bố Vũ đã loạn.

Không còn là liều mạng quyết chiến sinh tử như trước!

Vốn trước là loạn chiến, sau đó mượn tay Ưng Bác Không tổn thương hắn, sau đó làm nhục Tiêu Hàn, mượn điều này làm cho sự phòng ngự của Tiêu Bố Vũ lộ ra một tia sơ hở. Sau đó nói ra thảm kịch cực kỳ bi thảm ở Hoàng Hoa Đường đã hoàn toàn đánh nát sự cảnh giác phòng ngự của Tiêu Bố Vũ!

- Quân Khương Lâm, ngươi ngậm máu phun người!

- Tiêu gia ta, nói cho cùng thì cũng không có bằng chứng? Mặc kệ lưỡi ngươi sắc như dao cũng khó đem tội danh này lại gán lên Ngân Thành Tiêu gia của ta.

Tiêu Bố Vũ mồ hôi trên mặt ròng ròng chảy xuống, cơ mặt vặn vẹo biến hóa, trông như đang điên cuồng.

- Bằng chứng? Ta đã sớm không chỉ một lần nói qua. Không có, một chút cũng không có! Ta chỉ là hoài nghi. Nhưng hoài nghi đến lúc này đã đầy đủ!

Quân Khương Lâm ánh mắt lạnh lẽo như đao.

- Tiêu Bố Vũ ngươi cho rằng chuyện cho tới bây giờ còn cần cái chứng cớ chó má sao? Trong thiên hạ, còn có người nào có thể làm cho Đại hoàng tử cam tâm tình nguyện nhượng biệt viện mà không để lộ nửa điểm phong thanh? Có thể áp chế đông đảo các quan xử án như vậy thì là thế lực nào đây? Mà cái thế lực nào còn cùng Quân gia ta có thù hận lớn lao!

Câu nói sau cùng, Quân Khương Lâm giảm thấp thanh âm xuống, có thể nghe được cũng chỉ có số ít mấy người cùng phía cách không xa. Quân Vô Ý sắc mặt lại móp méo khác thường, vặn vẹo hình dạng dữ tợn khủng bố!

Những việc này, tuy rằng cũng chỉ là phỏng đoán của Quân Khương Lâm, Quân Khương Lâm cũng thừa nhận việc này cũng chỉ là phỏng đoán. Nhưng phỏng đoán này lại rất có đạo lý, toàn bộ suy luận cùng phỏng đoán hết thảy đều chỉ hướng một cái phương hướng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK